Tiểu Bạch Long hiểu rõ ý Lục Phàm, trong nháy mắt, gã đầu trọc liền bị kéo ra ngoài.
Tiếng kêu gào lại vang lên, gã đầu trọc gào khóc thảm thiết, thoạt nhìn có chút thê thảm.
Trong nhà hàng không ít người sợ hãi, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh bạo lực này, gã đầu trọc còn mới ở trước mặt bọn họ vênh váo, hôm nay đã gặp quả báo nhanh đến vậy.
Gã đầu trọc hai cánh tay bị phế, bị vài tên đàn em kéo vào, thân thể rất suy. yếu.
"Lục tiên sinh, không biết như vậy ngài có hài lòng hay không?" - Tiểu Bạch Long mỉm cười: "Nếu như không hài lòng, vậy đánh tiếp cho đến khi Lục tiên sinh hài lòng mới thôi!"
“Làm ơn tha mạng, tha mạng!”
Gã đeo kính quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, những người này cũng không phải người lương thiện, gã biết rất rõ, nếu không mau cầu xin tha thứ, sợ là không có cơ hội để xin nữa.
“Anh Lục Phàm, hay là bỏ qua đi!”
Lâm Khả Nhi kéo Lục Phàm, vẻ mặt nghiêm túc: "Trừng phạt bọn họ một chút là được rồi mà!”
“Em đã nói như vậy thì thả người đi thôi”
Lục Phàm gật đầu, nhìn về phía gã đeo kính: "Tôi sẽ không động vào anh, nhưng tiền lương của em ấy một cắc cũng không thể thiếu, đây đều là tiền em ấy vất vả kiếm, nếu là thiếu một chút thôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!"
“Bây giờ tôi sẽ đi lấy tiền, tuyệt đối không thiếu!"
Gã đeo kính vội vàng nói, đi về phía quầy lễ tân.
Bây giờ gã đã biết thân phận Lục Phàm không đơn giản, muốn gây khó dễ cho Lục Phàm, chính là đang tự tìm cái chết.
Gã đầu trọc bị bọn đàn em hành hạ không nhẹ, hai tay đều bị phế bỏ, sau này cũng không hơn phế vật là mấy.
Ở nhà hàng đợi một lát, gã đeo kính lấy ra một xấp tiền: "Cô Lâm Khả Nhi, đây là tiền lương của cô!”
“Tiền lương của tôi không nhiều như vậy!"
Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu.
"Phần dư chính là bồi thường, cô không cần khách khí!"
Gã đeo kính luôn miệng nói: "Để chuyện như thế kia xảy ra là lỗi của tôi, về sau tuyệt đối sẽ không có nữa đâu!”
Lâm Khả Nhi cũng không nhận, trực tiếp trả số tiền dư về: "Lấy lại phần của mình là được rồi, về phần tiền dư này tôi không cầm đâu!"
Vẻ mặt gã đeo kính xấu hổ, lời này của Lâm Khả Nhi cũng không sai, tiền cô muốn nhận hay không nhận gã không ép được, nhưng hiện tại Lục Phàm đang ở bên cạnh, nếu gã không cho thấy thành ý, chỉ sợ tính mạng khó mà giữ được.
“Dúng vậy em ấy chỉ cần đủ tiền lương là được.”
Lục Phàm gật đầu: "Tuy nhiên mấy người cũng không phải người tốt lành gì, trong vòng ba ngày tôi muốn nhà hàng này dẹp tiệm!"
“Lục tiên sinh yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ làm tốt!" Tiểu Bạch Long cúi đầu khom lưng.
Gã đeo kính cùng gã đầu trọc vẻ mặt bất đắc dĩ, hiện giờ đụng vào tấm sắt Lục Phàm, có thể giữ được mạng cũng đã là may mắn.
Làm xong hết mọi việc, Lục Phàm mới nhìn về phía Tiểu Bạch Long: "Trở về thay tôi cảm ơn Hàn Vân Hải!"
“Có thể thay Lục tiên sinh làm việc, đó là may mắn của Thanh Long Môn!" Tiểu Bạch Long vội vàng tâng bốc.
Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, Tiểu Bạch Long mới mạnh mẽ nhìn về phía nam tử đeo kính: "Mày biết vừa rồi ai không? Mày đúng là không biết trời cao đất rộng mài”
Gã đeo kính vội vàng tiến lên đưa thuốc lá, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Là bọn tôi có mắt như mù, anh Long cứ coi như bỏ qua cho mấy thằng không ra gì bọn tôi một mạng đi!"
Tiểu Bạch Long cười lạnh: "Ngay cả Món chủ Thanh Long môn cũng không dám đắc tội người đó, lá gan của mày đúng là không nhỏ!"
“Môn chủ Thanh Long môn!"
Gã đeo kính cả người phát run.
Tiếng kêu gào lại vang lên, gã đầu trọc gào khóc thảm thiết, thoạt nhìn có chút thê thảm.
Trong nhà hàng không ít người sợ hãi, bọn họ cũng chưa bao giờ gặp qua cảnh bạo lực này, gã đầu trọc còn mới ở trước mặt bọn họ vênh váo, hôm nay đã gặp quả báo nhanh đến vậy.
Gã đầu trọc hai cánh tay bị phế, bị vài tên đàn em kéo vào, thân thể rất suy. yếu.
"Lục tiên sinh, không biết như vậy ngài có hài lòng hay không?" - Tiểu Bạch Long mỉm cười: "Nếu như không hài lòng, vậy đánh tiếp cho đến khi Lục tiên sinh hài lòng mới thôi!"
“Làm ơn tha mạng, tha mạng!”
Gã đeo kính quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, những người này cũng không phải người lương thiện, gã biết rất rõ, nếu không mau cầu xin tha thứ, sợ là không có cơ hội để xin nữa.
“Anh Lục Phàm, hay là bỏ qua đi!”
Lâm Khả Nhi kéo Lục Phàm, vẻ mặt nghiêm túc: "Trừng phạt bọn họ một chút là được rồi mà!”
“Em đã nói như vậy thì thả người đi thôi”
Lục Phàm gật đầu, nhìn về phía gã đeo kính: "Tôi sẽ không động vào anh, nhưng tiền lương của em ấy một cắc cũng không thể thiếu, đây đều là tiền em ấy vất vả kiếm, nếu là thiếu một chút thôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết!"
“Bây giờ tôi sẽ đi lấy tiền, tuyệt đối không thiếu!"
Gã đeo kính vội vàng nói, đi về phía quầy lễ tân.
Bây giờ gã đã biết thân phận Lục Phàm không đơn giản, muốn gây khó dễ cho Lục Phàm, chính là đang tự tìm cái chết.
Gã đầu trọc bị bọn đàn em hành hạ không nhẹ, hai tay đều bị phế bỏ, sau này cũng không hơn phế vật là mấy.
Ở nhà hàng đợi một lát, gã đeo kính lấy ra một xấp tiền: "Cô Lâm Khả Nhi, đây là tiền lương của cô!”
“Tiền lương của tôi không nhiều như vậy!"
Lâm Khả Nhi vội vàng lắc đầu.
"Phần dư chính là bồi thường, cô không cần khách khí!"
Gã đeo kính luôn miệng nói: "Để chuyện như thế kia xảy ra là lỗi của tôi, về sau tuyệt đối sẽ không có nữa đâu!”
Lâm Khả Nhi cũng không nhận, trực tiếp trả số tiền dư về: "Lấy lại phần của mình là được rồi, về phần tiền dư này tôi không cầm đâu!"
Vẻ mặt gã đeo kính xấu hổ, lời này của Lâm Khả Nhi cũng không sai, tiền cô muốn nhận hay không nhận gã không ép được, nhưng hiện tại Lục Phàm đang ở bên cạnh, nếu gã không cho thấy thành ý, chỉ sợ tính mạng khó mà giữ được.
“Dúng vậy em ấy chỉ cần đủ tiền lương là được.”
Lục Phàm gật đầu: "Tuy nhiên mấy người cũng không phải người tốt lành gì, trong vòng ba ngày tôi muốn nhà hàng này dẹp tiệm!"
“Lục tiên sinh yên tâm, việc này tôi nhất định sẽ làm tốt!" Tiểu Bạch Long cúi đầu khom lưng.
Gã đeo kính cùng gã đầu trọc vẻ mặt bất đắc dĩ, hiện giờ đụng vào tấm sắt Lục Phàm, có thể giữ được mạng cũng đã là may mắn.
Làm xong hết mọi việc, Lục Phàm mới nhìn về phía Tiểu Bạch Long: "Trở về thay tôi cảm ơn Hàn Vân Hải!"
“Có thể thay Lục tiên sinh làm việc, đó là may mắn của Thanh Long Môn!" Tiểu Bạch Long vội vàng tâng bốc.
Đợi đến khi Lục Phàm rời đi, Tiểu Bạch Long mới mạnh mẽ nhìn về phía nam tử đeo kính: "Mày biết vừa rồi ai không? Mày đúng là không biết trời cao đất rộng mài”
Gã đeo kính vội vàng tiến lên đưa thuốc lá, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Là bọn tôi có mắt như mù, anh Long cứ coi như bỏ qua cho mấy thằng không ra gì bọn tôi một mạng đi!"
Tiểu Bạch Long cười lạnh: "Ngay cả Món chủ Thanh Long môn cũng không dám đắc tội người đó, lá gan của mày đúng là không nhỏ!"
“Môn chủ Thanh Long môn!"
Gã đeo kính cả người phát run.