• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô cho rằng muốn đi là đi?” Gã đầu trọc cười lạnh: "Cô cũng không đi hỏi thăm chút đi, mấy người làm trong nhà hàng này, có ai tôi muốn mà tôi không chiếm được chưa? Cô hiện tại muốn đi, cũng không phải không thể, chỉ cần cô thỏa mãn tôi một lần!"

Gã đầu trọc cười xấu xa, đi về phía Lâm Khả Nhi: "Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”

Lâm Khả Nhi không ngừng lui về phía sau, ánh mắt mang theo hoảng hốt: "Anh đừng làm bậy! Anh dám làm bậy nữa tôi sẽ la lên đó!”

"Nói đùa gì vậy, cái này nhà hàng này là của em vợ tôi, kể cả người bên ngoài nghe thấy thì làm sao hả?" Gã đầu trọc cười lạnh nói: "Cô ngoan ngoãn thì tiền là của cô, cô cũng đỡ phải chịu chút đau khổ. Cô mà cứ cứng đầu thì đến lúc đó tiền cũng không có mà cơ thể cô cũng phải là của tôi!”

Lâm Khả Nhi thấy tình huống bắt đầu không kiểm soát được nữa, muốn mở cửa đi ra ngoài thì bị gã đầu trọc túm lấy, gã nhanh tay khóa trái cửa: "Tôi đã nghĩ đến cô nhiều ngày như vậy, cô xinh đẹp thế này, linh hồn tôi đều bị cô quyến rũ, tôi làm sao có thể để cho cô đi được!"

“Anh không nên làm bậy!” Lâm Khả Nhi cầm lấy chai rượu bên cạnh, trên mặt tràn ngập sợ hãi, cô làm

ở đây lâu như vậy, biết phẩm hạnh của quản lý Triệu không tốt, nhưng không ngờ giữa ban ngày ban mặt mà gã dám làm như vậy.

Chị Lưu nghe thấy tiếng của Lâm Khả Nhi, tức điên mà không dám nói đầu trọc là dạng người thối nát ra sao, chị ta biết rõ. Nếu không phải vì để nuôi sống gia đình, chị ta cũng sẽ không cắn răng làm việc ở nhà hàng này!

"Hôm nay Thiên Vương lão tử có đến, cô cũng phải theo tôi!" Quản lý Triệu uy hiếp nói: "Không tin cô cứ thử đi!”

Lâm Khả Nhi không ngừng tránh né, quản lý Triệu không quan tâm, nhào về phía Lâm Khả Nhi như thú dữ đói khát.

Phanh... Gã đầu trọc vừa tới gần, chai rượu trong tay Lâm Khả Nhi lập tức nện xuống.

Lục Phàm ở bên ngoài chờ, cảm giác được có gì đó không đúng nên đi vào bên trong nhà hàng tìm người.

Lúc này ở trong phòng làm việc, gã đầu trọc sờ trán, phát hiện trán đây máu, sắc mặt nháy mắt khó coi, ngay lập tức cho Lâm Khả Nhi một bạt tai: "Cái loại

không biết trời cao đất rộng này, mày cũng dám đánh ông đây hả?!"

Lâm Khả Nhi vốn gầy yếu, bị gã đầu trọc tát thì thân hình lảo đảo, ngã sấp. vào một góc, nhìn qua vô cùng uỷ khuất.

Lục Phàm tông cửa vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, giận đến mức hai mắt muốn toé lửa.

“Mày là ai hả?" Gã đầu trọc nhìn Lục Phàm: "Chán sống rồi sao?” “Anh Lục Phàm!" Lâm Khả Nhi đáng thương nhìn về phía Lục Phàm.

Lục Phàm tan nát cõi lòng, ở bên cạnh bảo vệ Lâm Khả Nhi: "Đều do anh không tốt, anh nên vào cùng eml"

"Thì ra là tình nhân của nó! Nói cho bọn mày biết nó làm tao bị thương, hôm nay hai người bọn mày ai cũng không xong với tao đâu!”

Chát...

Lời gã đầu trọc còn chưa dứt, Lục Phàm đã mạnh mẽ đứng dậy, vung tay cho gã một cái tát, gã đầu trọc bị đánh bay ra khỏi văn phòng, cả người văng lên bàn tiệc ở ngoài sảnh lớn của nhà hàng.

Nhà hàng không ít người tụ tập lại nhìn xem chuyện gì xảy ra, bọn họ chỉ biết vừa rồi có một người thanh niên đi lên, mới có vài phút thì đã có người bị đánh văng ra ngoài luôn rồi!

“Đừng sợ, chuyện tiếp theo anh sẽ xử lý." Lục Phàm an ủi Lâm Khả Nhi.

“Anh Lục Phàm, em không cần tiền lương nữa, hay là mình đi đi anh! Quản lý Triệu cũng không dễ chọc!" Lâm Khả Nhi vội vàng nói.

“Anh cũng muốn nhìn một chút, cái thằng hám gái đó lợi hại ra sao!”

Lục Phàm ánh mắt lạnh lẽo„ dẫn Lâm Khả Nhi đi tới sảnh lớn.

Không ít người vây xem, chị Lưu vội vàng đi lên, nháy mắt với Lâm Khả Nhị, xảy ra chuyện như thế này, gã đầu trọc cũng không phải người tốt, đến lúc đó sợ là cả hai người bọn họ không ai thoát được.

“Thằng nhãi dám ra tay với ông mày, mày biết tao là ai không?

Gã đầu trọc bị thương không nhẹ, nằm trên mặt đất uy hiếp.

_

“Tao đúng là không biết mày đói

Lục Phàm một cước giẫm lên mặt gã đầu trọc: "Nhưng mà mày dám động đến em ấy, tao cho mày kiếp này tàn phế luôn!"

“Lời uy hiếp tao nghe nhiều lắm, mày cứ chờ đó cho tao, tao mới gọi người rồi." Gã đầu Trọc lạnh giọng uy hiếp nói: “Đến lúc đó hai đứa chúng mày ai cũng đừng hòng đi khỏi đây!”

“Tao nói tao đi hồi nào?!" Lục Phàm ngồi xuống: "Tao chờ ở đây, xem mày làm gì được tao!”

Trong sảnh nhà hàng, cả đám người ai nấy lắc đầu, Lục Phàm còn quá trẻ tuổi, lỡ mà gã đầu trọc gọi người đến thật thì anh thật sự có thể gặp nguy hiểm.

Chị Lưu vốn định nhắc nhở nhưng lại không dám tiến lên, gã đầu trọc là cấp trên trực tiếp của chị ta, chị ta cũng không dám làm ẩu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK