Chùm chìa khóa mà Lục Hoài Chuẩn đưa cho cô còn đặc biệt treo một búp bê cầm sách vở nho nhỏ vô cùng đáng yêu. Còn là kiểu màu hồng nhạt, không hổ là ở bên nhau lâu rồi, ngay cả móc chìa khóa cũng hiểu ý của Lục Lâm Vãn như vậy.
Lục Lâm Vãn cảm thấy ở nhà thì tốt hơn ở khách sạn, cho nên nhận lấy chùm chìa khóa này.
Sau khi Lục Hoài Chuẩn thấy cô nhận lấy chùm chìa khóa thì đặc biệt lấy điện thoại ra xem thời gian một cái, cố ý kinh ngạc cảm thán nói: "Anh cứ tưởng còn lâu lắm mới tới cuối tuần, không ngờ ngày mai chính là cuối tuần rồi nha. Chiều nay, sau khi em học xong một tiết cuối cùng thì về cùng anh nhé?"
Anh nhớ rất rõ thời khóa biểu của Lục Lâm Vãn, vì thế anh biết hằng ngày cô học môn gì, cô nghe thấy anh nói lời này thì biết ngay là anh đã sớm ủ mưu từ trước rồi.
Cho dù tối nay Lục Lâm Vãn không đi hẹn hò thì cũng không biết đi đâu, vì thế cô đồng ý với anh, về nhà cùng anh, cô quay về lấy hai bộ quần áo.
Căn phòng anh mua là nhà hai phòng ngủ một phòng khách, hơn nữa còn rất rộng.
Khi hai người về nhà thì đi nagng qua một siêu thị, Lục Hoài Chuẩn mua ít nguyên liệu nấu ăn, định về nhà nấu cơm cho cô.
Bình thường Lục Hoài Chuẩn vẫn hay ở nhà một mình, đặc biệt là bố mẹ anh rất bận, bởi vì việc kinh doanh nên thường xuyên không về nhà, anh ở nhà thì chắc chắn phải tự mình học cách nấu cơm, vì lẽ đó tay nghề rất khá. Khi nghỉ hè ở cùng anh thì cô ăn rất khỏe, anh nấu cơm vô cùng ngon, cô được nuôi tới trắng trẻo mập mạp.
Lục Lâm Vãn đã lâu không được ăn, rất nhớ mong, khi về cứ nhắc mãi một câu, anh lập tức đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn để nấu cơm cho cô.
Khi Lục Hoài Chuẩn lựa đồ ở quầy rau củ thì cứ nhìn chằm chằm vào dưa chuột, hình như là đang chọn quả nào dài hơn.
Lục Lâm Vãn sợ anh có ý xấu gì đó, cho nên không cho anh chọn.
"Sợ anh à?"
Lục Lâm Vãn: "..." Đây còn không phải là sợ anh à, cái gì cũng làm được.
Cuối cùng, sau khi so sánh, Lục Hoài Chuẩn vẫn chọn hai quả dưa chuột, vả lại còn chọn quả dài nhất.
Lục Lâm Vãn đi chọn đồ ăn vặt mà mình thích ăn, mua một đống to.
Cuối cùng khi tính tiền, Lục Hoài Chuẩn vô cùng tự nhiên thó mấy hộp áo mưa đặt vào trong xe.
Hai người này vẫn là học sinh mà nhỉ? Anh một lần quét sạch toàn bộ áo mưa, nhân viên thu ngân nhìn thấy cảnh tượng này thì còn đánh giá hai người bọn họ sau đó không khỏi bật cười.
Lục Lâm Vãn cảm thấy thật sự là quá xấu hổ, đạp anh một cái bảo anh lấy ít thôi, nhưng đã mua rồi thì nhanh chóng chạy đi.
Người trong nhà Lục Hoài Chuẩn mua nhà cho anh ở trong khu chung cư, sau khi đến đó, Lục Lâm Vãn cảm thấy không đúng lắm: "Không đúng, sao anh lại mua được nhà ở đây, anh không có hộ khẩu ở đây, không phải ở đây phải có hộ khẩu năm năm mới được à?"
Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này, nhìn cô với vẻ cạn lời: "Lục Lâm Vãn, dẫu sao hai chúng ta cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, cho dù chỉ mới yêu nhau một năm nhưng hai chúng ta là bạn cùng lớp nhiều năm như vậy, em cũng không biết anh là người ở đâu à?"
Ban đầu, Lục Lâm Vãn không kịp phản ứng lại, nhưng về sau nghe thấy lời này của anh thì mới kịp phản ứng lại: "Anh là người Bắc Kinh á!"
Lục Hoài Chuẩn: "..."
Hai người bọn họ là bạn cùng lớp nhiều năm như vậy, dù sao cũng đã điền không ít bảng thông tin cá nhân, cô làm lớp trưởng nên lần nào cũng sẽ đi thu bảng thông tin cá nhân, hay lắm.
"Vậy sao anh lại đến Hàng Châu thế?"
Lục Lâm Vãn là người bản địa ở Hàng Châu, mấy năm cấp ba Lục Hoài Chuẩn vẫn luôn học cùng cô, trước đây cô cho rằng anh cũng là người bản địa ở Hàng Châu, nhưng bạn cùng lớp lại nói anh là người phương Bắc, còn cụ thể là ở đâu, cô cũng không chú ý ghi nhớ, hiện tại mới biết hóa ra anh là người Bắc Kinh.
Lục Hoài Chuẩn tức đến nỗi véo mông cô một cái: "Quả thật là phải xử lí em thôi, anh đã từng nhắc tới với em rồi, vậy mà em lại quên mất, có phải em không để tâm tới anh không, chuyện gì của em anh cũng nhớ rõ hết."
Lục Lâm Vãn bị véo cũng cảm thấy phiền nên trừng mắt nhìn anh một cái: "... Đó là bởi vì mỗi lần anh tâm sự mấy lời trong lòng với em, đều là ở trên giường, lần nào em cũng bị anh làm tới mức chết đi sống lại rồi phải ngủ thiếp đi, em làm sao nhớ nổi những lời anh nói với em chứ!"
Lục Hoài Chuẩn: "..."
Sau đó Lục Hoài Chuẩn kể, bởi vì mười mấy năm trước khi Taobao* trở nên nổi tiếng thì bố mẹ anh đã tiếp xúc ngay với ngành thương mại điện tử, vì thế làm giàu dựa vào Taobao, sau đó trực tiếp chuyển đến Hàng Châu, nhưng quả thật anh là người lớn lên ở Bắc Kinh.
*Taobao: trang thương mại điện tử nổi tiếng ở Trung Quốc.
Trước khi lên cấp ba thì đều đi học ở đây, sau đó mới chuyển tới Hàng Châu vào cấp ba.
Lục Lâm Vãn nghe những lời này thì cũng hiểu ra, khó trách lại có thể mua được nhà ở đây, vừa nhìn đã biết chính là nhà tư bản không thiếu tiền, căn phòng này rất rộng.
"Mẹ anh nói, nhà hai phòng, hai người chúng ta mỗi người một phòng." Sau khi Lục Hoài Chuẩn nói xong thì còn bổ sung thêm một câu: "Nhưng từ nhỏ đến lớn anh đều không thích nghe lời mẹ anh nói. Anh cảm thấy chúng ta thích hợp ở cùng một phòng."
Lục Lâm Vãn nghe thấy lời anh nói thì đã quên mấy thứ mà anh vừa đưa cho, nhưng lại chậm chạp phát hiện ra: "Anh nói chuyện của chúng ta với bố mẹ anh à?"
"Anh đã nói chuyện này từ một năm trước rồi."
Lục Lâm Vãn: "...!!!"
Vậy mà cô hoàn toàn không biết chuyện như vậy, dường như hai bác đã sớm biết rồi, bởi vì trước đây khi Lục Lâm Vãn còn đang học cấp ba, mẹ của Lục Hoài Chuẩn thường xuyên lái xe con tới tìm Lục Lâm Vãn, mỗi lần tới, không phải mua đồ ăn vặt cho cô thì là mang canh cho cô, còn là canh do bà tự nấu.
Còn mua cho cô rất nhiều quần áo, di động và đồ trang sức, ngay cả đồ ăn vặt cũng là một số loại đồ ăn vặt nhập khẩu vô cùng đắt đỏ, mỗi tuần cô đều được mẹ anh nuôi tới trắng trẻo mập mạp.
Khi đó Lục Lâm Vãn còn cảm thấy là bởi vì mình có vẻ ngoài quá đáng yêu, rất được phụ huynh yêu thích, cho nên mẹ anh mới thường xuyên mua nhiều thứ cho mình như vậy. Cô còn cảm thấy mẹ anh thật sự là rất quan tâm tới bạn học của con trai, khi đó cô còn khen ngợi với Lục Hoài Chuẩn: "Mẹ anh đúng là tốt thật đấy, vừa nhìn đã biết sau này mẹ anh chính là một bà mẹ chồng tốt."
Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này thì bị chọc cười, khi đó anh còn nói một câu: "Nhất em rồi."
Lúc đó Lục Lâm Vãn không hiểu lời này có ý gì, cô chỉ cảm thấy mình nhận được nhiều quà của mẹ anh như vậy, anh ghen tị nên mới có thể nói ra những lời này, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn chính là bởi vì, ý của anh là, mẹ của anh chính là mẹ chồng tương lai của cô.
Lục Lâm Vãn ngẫm lại thì đỏ bừng mặt, đã sớm bị biết tỏng rồi, nhưng bản thân cô lại chẳng hay biết gì.
...
Lục Lâm Vãn đi vào trong nhìn cách trang trí bên trong, suýt chút nữa đã bị tức đến ngất xỉu, đã thấy ai biến thái đến mức sẽ lắp một cái gương siêu to siêu khổng lồ ở phòng khách chưa?
Lắp gương ở nhà vệ sinh thì không nói, nhưng anh lại trực tiếp lắp gương ở phòng khách, gắn lên vách tường.
"Lục Hoài Chuẩn, anh cố ý đúng không, anh lắp gương ở phòng khách làm gì hả, xấu hổ quá đi mất."
Lục Hoài Chuẩn đi tới sau lưng cô, không hề giấu giếm bản thân chút nào: "Đúng là anh cố ý đấy, em không cảm thấy ở phòng khách rất kích thích à? Ở phòng anh cũng có đấy."
Lục Lâm Vãn: "..."
Cái suy nghĩ xấu xa này của anh!
Lục Hoài Chuẩn đi vào nấu cơm cho cô, mặc dù Lục Lâm Vãn cảm thấy cái gương này quá kì cục nhưng hết cách, đã lắp rồi, dù sao cũng không thể phá mặt tường này đi được
Hiện tại cô rất đói, chờ anh nấu cơm rồi ăn xong, Lục Lâm Vãn đi tắm rửa rồi đi ra ngoài.
Lục Hoài Chuẩn cũng đi vào trong tắm rửa.
Hơn nữa, hai người đã hai tháng không được làm chuyện ấy, còn rất nhung nhớ.
Cũng không biết Lục Hoài Chuẩn tìm một đống "tài nguyên" ở đâu để lưu lại, anh mời Lục Lâm Vãn xem phim.
Khi Lục Lâm Vãn nghe thấy anh bảo cô đi xem phim, cô còn tưởng rằng anh có ý lãng mạn, xem phim tình cảm gì đó.
Kết quả sau khi đi qua, nhìn thấy bộ phim đang chiếu, cô lập tức muốn đánh anh, đây đâu phải phim điện ảnh gì, chính là phim cấm, hơn nữa đây còn là ti-vi LCD siêu to siêu rõ nét, xem rất rõ ràng rành mạch.
Chủ yếu là Lục Hoài Chuẩn bảo hai người chưa từng xem cùng nhau nên vẫn rất tò mò về điều này, vì thế xem cùng nhau có thể làm gia tăng tình cảm.
Quả thật hình ảnh rất kích thích. Lục Hoài Chuẩn còn đặc biệt đốt nến thơm để tạo bầu không khí, hơn nữa anh đổi đèn trong phòng thành tông màu hơi vàng ấm áp.
Thật sự là có loại cảm giác kia.
Lục Lâm Vãn đánh anh một cái đã bị anh bắt được, đè tay cô lên trên ghế sofa, hai người dính vào trên ghế sofa.
Lục Lâm Vãn bị anh đè lên ghế sofa rồi hôn xuống, miệng bị anh kề sát vào, anh ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô rồi cạy ra, Lục Lâm Vãn thấy thế thì nhắm mắt lại hôn anh, mặc cho anh vừa hôn vừa sờ đai áo ngủ của cô, kéo đai áo ngủ của cô xuống.
Sau khi cô lên đại học, cô đã đổi kiểu áo ngủ, trước đâu cô mặc loại áo ngủ bằng cotton, nhưng hiện tại mặc loại váy ngủ bằng lụa.
Vì thế trông vô cùng quyến rũ.
Vừa nãy khi Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy cô mặc váy ngủ này đi ra, anh đã muốn xé váy ngủ của cô xuống, hiện tại cởi ra, treo hờ hững ở trước ngực.
Tay Lục Hoài Chuẩn xoa nắn đỉnh anh đào của cô, anh vẫn luôn vân vê bầu ngực cô.
Anh cảm giác đã lâu không chạm vào cô, dường như ngay cả bầu ngực của cô cũng đã nhỏ hơn một vòng rồi. Một bàn tay của anh cũng có thể xoa dồn hai bên ngực của cô vào nhau.
Lục Lâm Vãn thở hổn hển nắm lấy cánh tay anh, cũng cởi áo ngủ của anh ra, Lục Hoài Chuẩn không sốt ruột cởi hết váy ngủ của cô ra, bởi vì che một nửa như vậy có cảm giác rất thích.
Anh nắm lấy bầu ngực của Lục Lâm Vãn sờ nắn đủ rồi, sau đó sờ soạng một chút xuống phía dưới của cô, không có quần lót.
Lục Lâm Vãn tắm xong ra ngoài thì trực tiếp không mặc quần lót luôn, dù sao người ta dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được, hai người sẽ làm chuyện gì vào tối hôm nay, vậy thì dứt khoát không mặc quần lót luôn, tránh việc quần lót ướt còn phải đi giặt.
Trái lại, kiểu này khiến cho Lục Hoài Chuẩn rất vui sướng, vừa sờ thì đã sờ đến phía dưới ướt đẫm của cô, anh giật lông chỗ đó của cô một cái.
Sau đó cầm lấy quả dưa chuột mà anh đặt trên bàn, dưa chuột đã bị anh cắt đi, chỉ còn lại một nửa.
Hiện tại, ánh mắt của Lục Lâm Vãn vẫn còn có chút mơ màng, khi nhìn thấy anh cầm dưa chuột lên, cô lập tức biết anh có ý đồ gì, biết ngay là anh mua dưa chuột không phải chỉ để nấu ăn, còn có nửa quả bị anh giữ lại.
Nửa quả này còn khá dài và thô.
Lục Hoài Chuẩn lấy dưa chuột qua nhưng không vội vã đút vào trong, mà là dùng đầu bị cắt ra của dưa chuột để cọ xát bên ngoài huyệt nhỏ.
Lục Lâm Vãn cảm nhận được sự lạnh lẽo của dưa chuột, có lẽ là bởi vì vừa nãy để ở trong tủ lạnh nên hơi bị đông lạnh, vì thế cảm giác man mát lành lạnh dán vào có chút kích thích.
Lục Hoài Chuẩn xoay tròn dưa chuột quanh cô bé của cô, tiếp theo anh bẻ môi âm hộ ra, sau khi dùng dưa chuột đè nhè nhẹ vào hạt trân châu của cô một lát thì trực tiếp đút thẳng vào trong động thịt.
Lục Lâm Vãn hét lên một tiếng, Lục Hoài Chuẩn túm lấy tay của cô, để cho cô tự sờ cô bé của mình.
Anh nói với cô: "Tự mình cầm dưa chuột cắm vào hoa huyệt ở trước gương cho anh xem."
Lục Lâm Vãn cảm thấy ở nhà thì tốt hơn ở khách sạn, cho nên nhận lấy chùm chìa khóa này.
Sau khi Lục Hoài Chuẩn thấy cô nhận lấy chùm chìa khóa thì đặc biệt lấy điện thoại ra xem thời gian một cái, cố ý kinh ngạc cảm thán nói: "Anh cứ tưởng còn lâu lắm mới tới cuối tuần, không ngờ ngày mai chính là cuối tuần rồi nha. Chiều nay, sau khi em học xong một tiết cuối cùng thì về cùng anh nhé?"
Anh nhớ rất rõ thời khóa biểu của Lục Lâm Vãn, vì thế anh biết hằng ngày cô học môn gì, cô nghe thấy anh nói lời này thì biết ngay là anh đã sớm ủ mưu từ trước rồi.
Cho dù tối nay Lục Lâm Vãn không đi hẹn hò thì cũng không biết đi đâu, vì thế cô đồng ý với anh, về nhà cùng anh, cô quay về lấy hai bộ quần áo.
Căn phòng anh mua là nhà hai phòng ngủ một phòng khách, hơn nữa còn rất rộng.
Khi hai người về nhà thì đi nagng qua một siêu thị, Lục Hoài Chuẩn mua ít nguyên liệu nấu ăn, định về nhà nấu cơm cho cô.
Bình thường Lục Hoài Chuẩn vẫn hay ở nhà một mình, đặc biệt là bố mẹ anh rất bận, bởi vì việc kinh doanh nên thường xuyên không về nhà, anh ở nhà thì chắc chắn phải tự mình học cách nấu cơm, vì lẽ đó tay nghề rất khá. Khi nghỉ hè ở cùng anh thì cô ăn rất khỏe, anh nấu cơm vô cùng ngon, cô được nuôi tới trắng trẻo mập mạp.
Lục Lâm Vãn đã lâu không được ăn, rất nhớ mong, khi về cứ nhắc mãi một câu, anh lập tức đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn để nấu cơm cho cô.
Khi Lục Hoài Chuẩn lựa đồ ở quầy rau củ thì cứ nhìn chằm chằm vào dưa chuột, hình như là đang chọn quả nào dài hơn.
Lục Lâm Vãn sợ anh có ý xấu gì đó, cho nên không cho anh chọn.
"Sợ anh à?"
Lục Lâm Vãn: "..." Đây còn không phải là sợ anh à, cái gì cũng làm được.
Cuối cùng, sau khi so sánh, Lục Hoài Chuẩn vẫn chọn hai quả dưa chuột, vả lại còn chọn quả dài nhất.
Lục Lâm Vãn đi chọn đồ ăn vặt mà mình thích ăn, mua một đống to.
Cuối cùng khi tính tiền, Lục Hoài Chuẩn vô cùng tự nhiên thó mấy hộp áo mưa đặt vào trong xe.
Hai người này vẫn là học sinh mà nhỉ? Anh một lần quét sạch toàn bộ áo mưa, nhân viên thu ngân nhìn thấy cảnh tượng này thì còn đánh giá hai người bọn họ sau đó không khỏi bật cười.
Lục Lâm Vãn cảm thấy thật sự là quá xấu hổ, đạp anh một cái bảo anh lấy ít thôi, nhưng đã mua rồi thì nhanh chóng chạy đi.
Người trong nhà Lục Hoài Chuẩn mua nhà cho anh ở trong khu chung cư, sau khi đến đó, Lục Lâm Vãn cảm thấy không đúng lắm: "Không đúng, sao anh lại mua được nhà ở đây, anh không có hộ khẩu ở đây, không phải ở đây phải có hộ khẩu năm năm mới được à?"
Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này, nhìn cô với vẻ cạn lời: "Lục Lâm Vãn, dẫu sao hai chúng ta cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, cho dù chỉ mới yêu nhau một năm nhưng hai chúng ta là bạn cùng lớp nhiều năm như vậy, em cũng không biết anh là người ở đâu à?"
Ban đầu, Lục Lâm Vãn không kịp phản ứng lại, nhưng về sau nghe thấy lời này của anh thì mới kịp phản ứng lại: "Anh là người Bắc Kinh á!"
Lục Hoài Chuẩn: "..."
Hai người bọn họ là bạn cùng lớp nhiều năm như vậy, dù sao cũng đã điền không ít bảng thông tin cá nhân, cô làm lớp trưởng nên lần nào cũng sẽ đi thu bảng thông tin cá nhân, hay lắm.
"Vậy sao anh lại đến Hàng Châu thế?"
Lục Lâm Vãn là người bản địa ở Hàng Châu, mấy năm cấp ba Lục Hoài Chuẩn vẫn luôn học cùng cô, trước đây cô cho rằng anh cũng là người bản địa ở Hàng Châu, nhưng bạn cùng lớp lại nói anh là người phương Bắc, còn cụ thể là ở đâu, cô cũng không chú ý ghi nhớ, hiện tại mới biết hóa ra anh là người Bắc Kinh.
Lục Hoài Chuẩn tức đến nỗi véo mông cô một cái: "Quả thật là phải xử lí em thôi, anh đã từng nhắc tới với em rồi, vậy mà em lại quên mất, có phải em không để tâm tới anh không, chuyện gì của em anh cũng nhớ rõ hết."
Lục Lâm Vãn bị véo cũng cảm thấy phiền nên trừng mắt nhìn anh một cái: "... Đó là bởi vì mỗi lần anh tâm sự mấy lời trong lòng với em, đều là ở trên giường, lần nào em cũng bị anh làm tới mức chết đi sống lại rồi phải ngủ thiếp đi, em làm sao nhớ nổi những lời anh nói với em chứ!"
Lục Hoài Chuẩn: "..."
Sau đó Lục Hoài Chuẩn kể, bởi vì mười mấy năm trước khi Taobao* trở nên nổi tiếng thì bố mẹ anh đã tiếp xúc ngay với ngành thương mại điện tử, vì thế làm giàu dựa vào Taobao, sau đó trực tiếp chuyển đến Hàng Châu, nhưng quả thật anh là người lớn lên ở Bắc Kinh.
*Taobao: trang thương mại điện tử nổi tiếng ở Trung Quốc.
Trước khi lên cấp ba thì đều đi học ở đây, sau đó mới chuyển tới Hàng Châu vào cấp ba.
Lục Lâm Vãn nghe những lời này thì cũng hiểu ra, khó trách lại có thể mua được nhà ở đây, vừa nhìn đã biết chính là nhà tư bản không thiếu tiền, căn phòng này rất rộng.
"Mẹ anh nói, nhà hai phòng, hai người chúng ta mỗi người một phòng." Sau khi Lục Hoài Chuẩn nói xong thì còn bổ sung thêm một câu: "Nhưng từ nhỏ đến lớn anh đều không thích nghe lời mẹ anh nói. Anh cảm thấy chúng ta thích hợp ở cùng một phòng."
Lục Lâm Vãn nghe thấy lời anh nói thì đã quên mấy thứ mà anh vừa đưa cho, nhưng lại chậm chạp phát hiện ra: "Anh nói chuyện của chúng ta với bố mẹ anh à?"
"Anh đã nói chuyện này từ một năm trước rồi."
Lục Lâm Vãn: "...!!!"
Vậy mà cô hoàn toàn không biết chuyện như vậy, dường như hai bác đã sớm biết rồi, bởi vì trước đây khi Lục Lâm Vãn còn đang học cấp ba, mẹ của Lục Hoài Chuẩn thường xuyên lái xe con tới tìm Lục Lâm Vãn, mỗi lần tới, không phải mua đồ ăn vặt cho cô thì là mang canh cho cô, còn là canh do bà tự nấu.
Còn mua cho cô rất nhiều quần áo, di động và đồ trang sức, ngay cả đồ ăn vặt cũng là một số loại đồ ăn vặt nhập khẩu vô cùng đắt đỏ, mỗi tuần cô đều được mẹ anh nuôi tới trắng trẻo mập mạp.
Khi đó Lục Lâm Vãn còn cảm thấy là bởi vì mình có vẻ ngoài quá đáng yêu, rất được phụ huynh yêu thích, cho nên mẹ anh mới thường xuyên mua nhiều thứ cho mình như vậy. Cô còn cảm thấy mẹ anh thật sự là rất quan tâm tới bạn học của con trai, khi đó cô còn khen ngợi với Lục Hoài Chuẩn: "Mẹ anh đúng là tốt thật đấy, vừa nhìn đã biết sau này mẹ anh chính là một bà mẹ chồng tốt."
Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này thì bị chọc cười, khi đó anh còn nói một câu: "Nhất em rồi."
Lúc đó Lục Lâm Vãn không hiểu lời này có ý gì, cô chỉ cảm thấy mình nhận được nhiều quà của mẹ anh như vậy, anh ghen tị nên mới có thể nói ra những lời này, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn chính là bởi vì, ý của anh là, mẹ của anh chính là mẹ chồng tương lai của cô.
Lục Lâm Vãn ngẫm lại thì đỏ bừng mặt, đã sớm bị biết tỏng rồi, nhưng bản thân cô lại chẳng hay biết gì.
...
Lục Lâm Vãn đi vào trong nhìn cách trang trí bên trong, suýt chút nữa đã bị tức đến ngất xỉu, đã thấy ai biến thái đến mức sẽ lắp một cái gương siêu to siêu khổng lồ ở phòng khách chưa?
Lắp gương ở nhà vệ sinh thì không nói, nhưng anh lại trực tiếp lắp gương ở phòng khách, gắn lên vách tường.
"Lục Hoài Chuẩn, anh cố ý đúng không, anh lắp gương ở phòng khách làm gì hả, xấu hổ quá đi mất."
Lục Hoài Chuẩn đi tới sau lưng cô, không hề giấu giếm bản thân chút nào: "Đúng là anh cố ý đấy, em không cảm thấy ở phòng khách rất kích thích à? Ở phòng anh cũng có đấy."
Lục Lâm Vãn: "..."
Cái suy nghĩ xấu xa này của anh!
Lục Hoài Chuẩn đi vào nấu cơm cho cô, mặc dù Lục Lâm Vãn cảm thấy cái gương này quá kì cục nhưng hết cách, đã lắp rồi, dù sao cũng không thể phá mặt tường này đi được
Hiện tại cô rất đói, chờ anh nấu cơm rồi ăn xong, Lục Lâm Vãn đi tắm rửa rồi đi ra ngoài.
Lục Hoài Chuẩn cũng đi vào trong tắm rửa.
Hơn nữa, hai người đã hai tháng không được làm chuyện ấy, còn rất nhung nhớ.
Cũng không biết Lục Hoài Chuẩn tìm một đống "tài nguyên" ở đâu để lưu lại, anh mời Lục Lâm Vãn xem phim.
Khi Lục Lâm Vãn nghe thấy anh bảo cô đi xem phim, cô còn tưởng rằng anh có ý lãng mạn, xem phim tình cảm gì đó.
Kết quả sau khi đi qua, nhìn thấy bộ phim đang chiếu, cô lập tức muốn đánh anh, đây đâu phải phim điện ảnh gì, chính là phim cấm, hơn nữa đây còn là ti-vi LCD siêu to siêu rõ nét, xem rất rõ ràng rành mạch.
Chủ yếu là Lục Hoài Chuẩn bảo hai người chưa từng xem cùng nhau nên vẫn rất tò mò về điều này, vì thế xem cùng nhau có thể làm gia tăng tình cảm.
Quả thật hình ảnh rất kích thích. Lục Hoài Chuẩn còn đặc biệt đốt nến thơm để tạo bầu không khí, hơn nữa anh đổi đèn trong phòng thành tông màu hơi vàng ấm áp.
Thật sự là có loại cảm giác kia.
Lục Lâm Vãn đánh anh một cái đã bị anh bắt được, đè tay cô lên trên ghế sofa, hai người dính vào trên ghế sofa.
Lục Lâm Vãn bị anh đè lên ghế sofa rồi hôn xuống, miệng bị anh kề sát vào, anh ngậm lấy cái miệng nhỏ của cô rồi cạy ra, Lục Lâm Vãn thấy thế thì nhắm mắt lại hôn anh, mặc cho anh vừa hôn vừa sờ đai áo ngủ của cô, kéo đai áo ngủ của cô xuống.
Sau khi cô lên đại học, cô đã đổi kiểu áo ngủ, trước đâu cô mặc loại áo ngủ bằng cotton, nhưng hiện tại mặc loại váy ngủ bằng lụa.
Vì thế trông vô cùng quyến rũ.
Vừa nãy khi Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy cô mặc váy ngủ này đi ra, anh đã muốn xé váy ngủ của cô xuống, hiện tại cởi ra, treo hờ hững ở trước ngực.
Tay Lục Hoài Chuẩn xoa nắn đỉnh anh đào của cô, anh vẫn luôn vân vê bầu ngực cô.
Anh cảm giác đã lâu không chạm vào cô, dường như ngay cả bầu ngực của cô cũng đã nhỏ hơn một vòng rồi. Một bàn tay của anh cũng có thể xoa dồn hai bên ngực của cô vào nhau.
Lục Lâm Vãn thở hổn hển nắm lấy cánh tay anh, cũng cởi áo ngủ của anh ra, Lục Hoài Chuẩn không sốt ruột cởi hết váy ngủ của cô ra, bởi vì che một nửa như vậy có cảm giác rất thích.
Anh nắm lấy bầu ngực của Lục Lâm Vãn sờ nắn đủ rồi, sau đó sờ soạng một chút xuống phía dưới của cô, không có quần lót.
Lục Lâm Vãn tắm xong ra ngoài thì trực tiếp không mặc quần lót luôn, dù sao người ta dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được, hai người sẽ làm chuyện gì vào tối hôm nay, vậy thì dứt khoát không mặc quần lót luôn, tránh việc quần lót ướt còn phải đi giặt.
Trái lại, kiểu này khiến cho Lục Hoài Chuẩn rất vui sướng, vừa sờ thì đã sờ đến phía dưới ướt đẫm của cô, anh giật lông chỗ đó của cô một cái.
Sau đó cầm lấy quả dưa chuột mà anh đặt trên bàn, dưa chuột đã bị anh cắt đi, chỉ còn lại một nửa.
Hiện tại, ánh mắt của Lục Lâm Vãn vẫn còn có chút mơ màng, khi nhìn thấy anh cầm dưa chuột lên, cô lập tức biết anh có ý đồ gì, biết ngay là anh mua dưa chuột không phải chỉ để nấu ăn, còn có nửa quả bị anh giữ lại.
Nửa quả này còn khá dài và thô.
Lục Hoài Chuẩn lấy dưa chuột qua nhưng không vội vã đút vào trong, mà là dùng đầu bị cắt ra của dưa chuột để cọ xát bên ngoài huyệt nhỏ.
Lục Lâm Vãn cảm nhận được sự lạnh lẽo của dưa chuột, có lẽ là bởi vì vừa nãy để ở trong tủ lạnh nên hơi bị đông lạnh, vì thế cảm giác man mát lành lạnh dán vào có chút kích thích.
Lục Hoài Chuẩn xoay tròn dưa chuột quanh cô bé của cô, tiếp theo anh bẻ môi âm hộ ra, sau khi dùng dưa chuột đè nhè nhẹ vào hạt trân châu của cô một lát thì trực tiếp đút thẳng vào trong động thịt.
Lục Lâm Vãn hét lên một tiếng, Lục Hoài Chuẩn túm lấy tay của cô, để cho cô tự sờ cô bé của mình.
Anh nói với cô: "Tự mình cầm dưa chuột cắm vào hoa huyệt ở trước gương cho anh xem."