– Tại sao anh lại có định kiến với Ái vậy?
Nhã Thi ngó ra ngoài cửa sổ. Đường đến nhà Khoa phải đi qua một cánh đồng hoa oải hương dài tít tắp chân trời. Khi giờ bay qua, những ngọn hoa ngã rệp vào nhau, như sóng biển lăn tăn màu tím nhạt.
– Anh không có định kiến với Ái. Chỉ là, anh thấy cô ấy không phải là loại người hợp với Đình Khoa.
Minh bảo. Thi chỉ nhún vai hỏi tiếp:
– Tại sao lại không hợp? Em thấy Đình Khoa yêu Tiểu Ái sống chết luôn ấy chứ.
Lần này cô quay vào xe nhìn Minh. Gương mặt anh giờ đây chìm một khoảng vào trong tối. Trong rất giống hình ảnh Nhật huy mà Thi hay nhớ về.
– Nghe nè, anh biết là anh hơi định kiến. Nhưng mà những thằng như Khoa rất dễ sa đà vào những gái hư như Ái. Ở mấy cô gái hư đem lại một cảm giác tự do, như thể em có thể bất cứ cái gì khi ở cạnh họ nữa. Vả lại, Tiểu Ái lại cực giỏi chuyện trên giường. Thằng Khoa đó giờ, không có… làm chuyện đó bậy bạ với người khác. Nó chỉ quen có một cô vào đại học thôi. Giờ thì chia tay rồi.
– Vậy là Tiểu Ái giỏi chuyện trên giường lắm à?
– Ừ.
Bên ngoài mặt trời dần di chuyển xuống. Mây dần hóa xám xanh. Mọi thứ bỗng trở nên nặng nề và lạnh lẽo.
Minh bật đèn trong xe lên làm nổi bật đôi má đỏ tươi của anh. Tuy không nói lời nào, nhưng Thi biết giờ đây anh đang xấu hổ vì nói hố.
– Anh không nói nữa hả?
– Không.
Chuyện Minh với Tiểu Ái từng có tình một đêm thì Thi đã biết. Nhưng thứ Minh sai là gợi nhắc lại nó cho Thi có cớ mà bắt bẻ. Bạn gái anh hay lắm, toàn hố anh thôi. Nhưng anh vẫn thích lắm.
– Em thấy Tiểu Ái rất tốt. Chứ không hư đâu. Thấy cô ấy vậy thôi chứ không phải kiểu gái hư… anh nói. Với lại anh ngủ với người ta rồi nói thế thì kỳ lắm.
– Ừ.
Thấy mặt Minh sa sầm. Nhã Thi hỏi:
– Anh giận em à?
Anh lắc đầu bảo không. Nhưng lại hóa im lặng từ lúc ấy. Nhã Thi phải bắt chuyện để xua đi sự nặng nề này.
– Mốt mình sẽ đi vào lúc nào hả?
– Tùy em. Em thấy thức lúc nào được thì đi lúc đó.
– Anh giận em cái gì thì anh cứ nói đi. Sao lai cứ chù ụ như thế. Sợ lắm.
Minh muốn nói bản thân cảm thấy khó chịu khi Thi và Tiểu Ái thân nhau. Càng cảm thấy khó chịu khi Thi và Khoa đều thích Tiểu Ái chứ không như anh. Bỗng nhiên, anh biến thành kẻ xấu mà chính bản thân cũng không hề hay biết.
– Em không lo chuyện của Huy sao?
Nhã Thi nhăn mặt, cúi đầu xuống, tay thì nắm chặt vào nhau. Có thể thấy cô rất khó chịu khi nhắc tới Nhật Huy. Rồi cô nở một nụ cười gượng ép:
– Chỉ cần không làm vợ Huy, thì tội gì em cũng không sợ. Nếu hắn kiện em tội ngoại tình, cùng lắm là phát tiền với tài sản thôi. Em biết trước là thế nào Huy cũng sẽ kỳ kèo chuyện phân chia tài sản mà.
– Ừm… Với lại bạn trai em nhiều tiền mà, mớ tài sản vụn vặt đó lấy làm gì ha. .
Truyện đề cử: Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy
Nhã Thi bật cười. Em bảo:
– Chỉ mới bạn trai thôi nên em chưa tự tin đến vậy đâu. Làm chồng còn có chuyện li dị thì bạn trai đương nhiên cũng có thể chia tay. Nói chung, lo cho mình trước, không để người khác lo được.
Minh cảm giác Thi vẫn hơi bài xích trong mối quan hệ này. Dù cô đã thoải mái hơn với anh. Nhưng đâu đó vẫn còn những cử chỉ lịch sự, xả giao. Như thể cánh cửa trái tim đã khép chặt, không còn khe hở để chui vào.
Đến nhà của Đình Khoa. Thấy cậu ra mở cửa rào mà Thi thấy tội. Hốc mắt hồng và sưng húp. Nhìn thôi cũng đủ biết là cậu vừa trải qua chuyện gì.
Bạn mời Thi và Minh vào nhà, mời hai người nước rồi bắt đầu kể.
– Lúc sáng dì của Tiểu Ái đến, nói Huy vừa đề nghị ba Tiểu Ái làm luật sư riêng của mình.
Thi không thực sự cảm thấy gì. Cô chỉ biết bản thân đã bắt đầu quen thuộc với sự gian xảo của Nhật Huy rồi nên chẳng có gì để bất ngờ cả.
– Trùng hợp quá ha. – Minh lạnh lùng nói. – Sớm không mời, muộn không mời. Đợi đến khi biết Tiểu Ái mới mời ông ta làm luật sư riêng.
– Tao sợ thằng Huy nó trả thù lên Tiểu Ái thì chết.
Nhã Thi hỏi:
– Sao anh lại sợ chuyện đó.
Đình Khoa rầu rĩ đáp:
– Sáng nay, vợ mới của ba Tiểu Ái đến. Đe dọa bắt em ấy về nhà. Anh ban đầu không cho Ái về. Nhưng Ái bảo anh đi làm. Rồi chiều anh về thì Tiểu Ái đã đi mất tiêu rồi. Anh điện thì cô ấy chia tay anh luôn.
– Chuyện Huy kiện thì cảm ơn anh đã nói cho em biết. Hiện tại, em có đầy đủ bằng chứng cho việc em không ngoại tình. Cũng có lí do vì sao em đi với Minh mấy ngày dài như thế.
Thi bảo. Cô cũng muốn an ủi Khoa gì đó nhưng cũng chẳng biết phải làm sao.
Minh đằng này cũng bắt đầu lên tiếng:
– Nếu như bị dồn vào đường cùng thì chúng ta sẽ nói luôn chuyện Huy là kẻ bạo lực gia đình.
– Ừm.
Nhã Thi gật đầu đồng ý. Cô cũng không thật sự đồng ý.
Bởi nếu lôi chuyện bạo lực gia đình ra. Thì Nhật Huy sẽ công khai hình nhạy cảm của cô. Biết rằng điều đó sẽ làm Huy chết khó coi hơn, nhưng mấy ai biết kẻ rơi vào bước đường cùng sẽ hành động thế nào? Hầu hết đều sẽ lôi người vào chết chung, điều đó mới khiến những kẻ như thế đáng sợ.
==========
《Like và cmt để mình có thêm động lực đăng truyện nhé^^♡》