Bất chấp chuyện Đình Khoa có thẳng thắn với anh thế nào. Ngăn cản tình cảm anh ra sao, anh vẫn không thể cứ để bạn anh chơi với Tiểu Ái được. Minh cảm thấy rằng cô gái ấy không hợp với Khoa và anh không cho phép ai làm tổn thương bạn thân mình cả.
– Hai người về chung à?
Minh hỏi lúc họ đứng trước cửa. Trời bây giờ đã tối om. Báo hiệu họ sẽ phải cùng nhau thức xuyên đêm trên chuyến xe về Lộc Quan.
Tiểu Ái nhún vai bảo:
– Khoa không có bằng lái xe bảy chỗ, cũng không thể bắt xe về. Đương nhiên là bọn em sẽ phải đi chung xe rồi.
Anh nhìn Đình Khoa. Cậu ta có vẻ hưng phấn lắm. Nhưng Minh bóp bụng để bạn giận mình một thời gian vậy. Anh đưa cho Khoa chùm chìa khóa.
– Trong ga ra còn một chiếc bốn bánh, giấy tờ đầy đủ. Mày chạy về đi, không cần nhờ Tiểu Ái.
Đình Khoa nhăn mặt hỏi:
– Rồi nếu mày cần ra chợ thì sao?
– Tao có cách riêng của tao.
Đùng đẩy một hồi, Khoa cũng phải chạy chiếc bốn bánh đi. Còn Tiểu Ái thì chạy xe bảy bánh. Tuy họ vẫn đi chung đường nhưng không có khả năng làm những chuyện không đàng hoàng được. Chuyện xen giữa Khoa và Ái không phải là vì anh không muốn cậu làm điều bậy bạ, mà là anh sợ càng dây dưa thì càng thêm đau lòng. Cắt đứt được càng sớm càng tốt.
Rõ ràng, Đức Minh không lường trước chuyện họ có thể dây dưa qua cuộc gọi video. Và dừng xe để làm chuyện bậy bạ. Nhưng thôi, đấy là chuyện của họ. Hãy để họ tự giải quyết, chuyện Đức Minh có thể xen vào đến đấy là xong rồi.
Minh vừa vào nhà, lại nhận ra Thi đã lên phòng từ lúc nào. Anh đi lên phòng cô. Gõ cửa một lúc thì cô mới mở cửa ra.
– Xem tivi không? Ngồi trong phòng hoài cũng đâu có làm gì được.
Xem tivi thì có làm gì được không? Thi định hỏi. Nhưng cô nghĩ Minh muốn bắt chuyện với cô cho đỡ buồn nên thôi cứ đồng ý đại. Họ xuống phòng khách. Không gian sáng sủa đẹp mắt, rất thích hợp để sum họp gia đình.
Cùng ngồi trên ghế sopha, Đức Minh mở bản tin thời sự. Thật ra đấy chẳng phải là chủ đích của anh. Minh chỉ đang bận suy nghĩ nên bắt chuyện với cô thế nào thôi.
– Lúc chiều anh thấy em có vẻ đã thân với Tiểu Ái.
Thi bật cười trong lúc mắt còn dáng lên màn hình tivi. Cô đáp:
– Dạ. Lúc chụp hình ấy. Em và bạn có tâm sự với nhau.
– Kể cho anh nghe được không?
Ngay lập tức, Thi quay mặt lại, nhìn anh chằm chằm. Lúc đấy anh thấy ngay yêu cầu của mình có vấn đề! Nên vội vàng bào chữa.
– Nếu em không muốn thì thôi.
Thi hít sâu vào một hơi, rồi thở phào ra. Rồi cô mới lên tiếng:
– Em… không muốn chụp hình.
– Sao vậy?
Cô nhăn mặt, tay bắt đầu đưa lên đưa xuống để diễn tả trong lúc nói chuyện:
– Em không thích lõa lồ trước ống kính. Cũng không thích bị người ta nhìn vào lại đánh giá này nọ về cơ thể em.
Dừng lại một chút, Thi nhìn tivi rồi lại bảo:
– Chắc vì thế nên Huy toàn ra tay ở những chỗ phải cởi hoàn toàn mới có thể thấy. Khốn nạn thật! Đôi khi em nghĩ Huy biết rõ mọi thứ trên cơ thể em ấy. Từ cách em sợ thứ gì, xấu hổ hay nhục nhã điều gì chẳng hạn. Em… – Thi kéo dài câu nói một cách yểu xìu – … đã là của hắn mất rồi!
Lần này, Nhã Thi dựa lưng vào ghế một cách mệt mỏi. Đôi mắt trở nên vô hồn như thể đang nhớ lại một kỷ niệm xa xăm nào đó.
– Không thể tin được, em trốn khỏi hắn lâu như vậy rồi.
Đức Minh nhích lại gần cô từng chút một. Đưa tay mình đặt lên mu bàn tay cô. Sau đó vỗ nhè nhẹ.
– Rồi đây, sẽ sớm thôi. Em sẽ được là chính em. Sẽ là của em một lần nữa.
– Dạ. Em mong vậy.
Thi mỉm cười với anh làm lòng anh mềm nhũn. Rồi cô rút tay ra, từ chối sự vỗ về của anh. Vừa hy vọng đấy xong thì đấy lại lần nữa khiến anh thất vọng. Minh phải liên tục nhắc nhở lại bản thân là đang giúp Thi thấy an toàn chứ không phải là cố gắng theo đuổi cô.
– Phải hơn hai tháng rồi em mới được xem tivi.
Thi lại bắt chuyện.
– Sao vậy? Huy không cho em à?
Nhã Thi lắc đầu.
– Không, chỉ là em không thích xem cách người ngoài kia đang sống còn em thì đang chết dần. Em thường dành cả ngày để nhìn vào màn hình đen đặc, hoặc là thơ thẩn đi khắp nơi như một cái xác không hồn.
Rồi miệng Thi nhếch lên một nụ cười buồn bã.
– Em đã sống thế nào vậy kìa?
– Vậy mà em vẫn sống được đó thôi. Cái đó người ta gọi là mạnh mẽ!
Cô bật cười.
– Em mà mạnh mẽ á? Anh có dùng nhầm từ không đấy?
– Sao vậy? Tại sao em cho là em không mạnh mẽ?
– Chà? Để xem… em hay khóc, em đánh không lại, em hay than vãn, em mang lại nhiều rắc rối cho mọi người quanh em.
– Ai bảo em khóc là không mạnh mẽ thế? Xu hướng thời nay là ai cũng phải khóc một lần, nếu không bị xem là vô cảm, bệnh tâm lý nè. Còn mà việc em đánh không lại hả? Thì cứ coi như là Huy mạnh hơn em ít nhất tám mươi phần trăm đi. Chả phải em đã từng trốn khỏi hắn để gặp anh, em từng đánh cho hắn bất tỉnh nhân sự luôn sao? Nếu em yếu thì Huy cần gì phải giam lỏng em? Vì hắn biết Thi à, vì hắn biết nếu không giam em lại thì em sẽ bung cánh và bay đi, như chim ấy.
Nhã Thi khúc khích. Ánh mắt tinh nghịch bắn vào anh:
– Anh Minh thấy vậy nhưng văn thơ lai láng ghê. Không những vậy còn sâu sắc nữa.
– Muốn nghe nữa không?
Cô vui vẻ gật đầu. Còn Minh thì dựa người ra sau, nhẹ nhàng lên tiếng:
– Giờ anh sẽ nói về chuyện em gây nhiều rắc rối nhé. Không biết em có để ý không. Nhưng lâu lâu anh nhận ra một điều, rằng con người luôn gây rắc rối cho nhau. Rồi cái hay là chúng ta cùng nhau giải quyết rắc rối đó, chứ không phải cứ nhắm mắt lại chờ người khác giải quyết. Thậm chí, anh còn buồn cười hơn nữa khi ai đó nói rằng họ không muốn dựa dẫm vào ai. Bởi ta là con người, ta dựa vào nhau. Giải thích sao nhỉ? Anh chỉ cảm thấy rằng khi em nói em không muốn dựa dẫm vào ai, thì điều đó có chăng là em đang thực sự dựa dẫm vào ai đó. Hoặc như anh, người ta cho rằng anh không dựa dẫm ai cả. Nhưng thật ra anh đang dựa hơi ba mình, làm việc để theo đuổi đam mê bản thân. Hồi đó anh ghét bản thân mình lắm, giờ thì hết rồi. Bởi anh nhận ra anh thích được người ta dựa dẫm. Giống như anh thích em dựa vào anh trong chuyện này vậy. Anh còn buồn vì nghĩ… sau khi giải quyết chuyện này xong rồi, em không còn dựa vào anh nữa…
Đức Minh nhìn vào mắt Thi. Đôi mắt cô mở to vì thích thú với lời anh nói, cũng dường như trở nên bối rối khi nghe hiểu được đoạn cuối cùng…
=======
《Like và cmt để mình có thêm động lực đăng truyện nhé^^♡》