Động chủ Trường Phong động Hùng Khiếu dẫn dắt người dò xét xung quanh toàn bộ Phù Quang động một lần, sau đó cũng đến bên ngoài Phù Quang đại điện nhảy xuống long câu.
Trường Phong động trấn thủ Trường Phong thành, cũng chính là thành thị quê nhà của Miêu Nghị.
Lúc giao long câu cho thị nữ Đông Tuyết, Hùng Khiếu phát hiện hai vị thị nữ th·iếp thân của mình thiếu một vị, thuận miệng nói:
- Bây giờ không phải là lúc chạy loạn, Xuân Tuyết đi đâu rồi?
Thị nữ Đông Tuyết chỉ chỉ một bóng dáng yểu điệu thướt tha bên trong thủy tạ đình đài, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thị nữ th·iếp thân đi theo bên cạnh mình lâu như vậy, Hùng Khiếu vừa nhìn cũng biết có ẩn tình, sải bước đi ra hành lang dẫn thẳng tới đình đài thủy tạ. Chỉ thấy thị nữ Xuân Tuyết đang tựa vào lan can cất tiếng khóc thút thít, không khỏi cau mày gọi:
- Xuân Tuyết.
Thị nữ Xuân Tuyết nghe tiếng nhanh chóng lau nước mắt, thu hồi sắc mặt tơi bời hoa lá, cố gắng nở một nụ cười khom người hành lễ:
- Động chủ.
Hùng Khiếu nhìn bốn phía một lượt, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Xuân Tuyết cố gắng nặn ra nụ cười lắc đầu nói:
- Không có sao, bị gió thổi cát lọt vào mắt.
Giỡn chơi sao, thông thường thị nữ được động chủ chọn lựa theo hầu cũng là nữ nhân có tư chất tu hành, chuẩn bị mang theo bên người bồi dưỡng làm th·iếp thân tâm phúc lâu dài, thị nữ của Hùng Khiếu cũng không ngoại lệ. Hai tên thị nữ của y hiện tại cũng đã có tu vi Bạch Liên nhất phẩm, há có thể bị gió cát bình thường thổi vào mắt?!
Mà loại thị nữ này không chỉ là tâm phúc, cũng không chỉ là thị nữ, thường thường cũng là người hầu bên gối, không có mấy chủ nhân có thể nhịn được không hạ thủ với mỹ nhân xinh đẹp như hoa bên người.
Thị nữ th·iếp thân chỉ có hai người, có tâm sự há có thể không nhìn ra, Hùng Khiếu đưa tay ra nâng cằm nàng, nhìn sắc mặt hết sức đáng thương trầm giọng nói:
- Có người ức h·iếp nàng sao, nói cho ta biết, ta làm chủ cho nàng.
Hùng Khiếu có tu vi Bạch Liên cửu phẩm, nếu không phải làm thủ hạ của Dương Khánh thực lực cao cường, cũng có tư cách làm sơn chủ một phương. Một khi lần này thành sự, vị trí một sơn chủ là không thoát được, huống chi y lại là một trong thủ hạ tâm phúc của Dương Khánh, cho nên có tư cách nói lời như vậy.
Xuân Tuyết lắc đầu nói:
- Không có.
Hùng Khiếu nắm được cằm của nàng, lấy giọng không cho phép chối cãi ép hỏi:
- Nói!
Xuân Tuyết làm ra dáng vẻ thương tâm muốn c·hết, cắn môi hồi lâu mới mở miệng nói:
- Sơn chủ...
- Sơn chủ ư?
Hùng Khiếu lấy làm kinh hãi.
Nếu quả thật là sơn chủ Dương Khánh động tới nữ nhân mình, vậy mình cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Bất quá lập tức y cảm thấy không đúng, sơn chủ Dương Khánh không phải là phường háo sắc, nghe nói trong lòng đã sớm có đối tượng âm thầm ái mộ, chỉ vì thân phận bối cảnh khác nhau như trời với vực không cách nào được như nguyện. Cố gắng của Dương Khánh hơn phân nửa cũng là vì vị hồng nhan kia, nữ nhân thông thường y không coi ra gì, càng không thể nào hạ thủ với nữ nhân của thủ hạ tâm phúc mình, chẳng lẽ có nguyên nhân khác?
Tay y buông lỏng cằm Xuân Tuyết ra, dò hỏi:
- Nàng đã làm sai chuyện gì để cho sơn chủ khiển trách?
Xuân Tuyết biết y hiểu sai ý, vội vàng khoát tay nói:
- Sơn chủ không hề phí tâm với một nha hoàn nho nhỏ như tỳ tử.
Hùng Khiếu cũng cho rằng như vậy, kỳ quái hỏi:
- Đây là vì sao?
Xuân Tuyết lộ vẻ đau buồn nói:
- Động chủ không nên hỏi tới nữa, người nọ lọt vào mắt xanh sơn chủ, tỳ tử đã không muốn truy cứu nữa, cũng không muốn liên lụy động chủ bị sơn chủ trách cứ.
Thì ra do người khác, mặt Hùng Khiếu trầm xuống, dưới quyền Dương Khánh, trừ Dương Khánh ra, y thật sự là không sợ người nào, lạnh lùng hỏi:
- Ta cũng muốn xem thử là người nào ăn gan hùm mật gấu, dám đụng đến người của ta, nói!
Xuân Tuyết thấy y muốn truy cứu tới cùng, dường như biết không giấu giếm được nữa, uy nghiêm động chủ cũng không cho phép nàng tiếp tục che giấu, thình lình ôm mặt bật khóc:
- Miêu Nghị!
- Miêu Nghị ư?
Hùng Khiếu sửng sốt, dường như thủ hạ sơn chủ Dương Khánh không ai có tên này, bất quá rất nhanh y bừng tỉnh ngộ:
- Là tên Miêu Nghị mới vừa đầu hàng sao, hắn là một tên mới hàng, lại dám chọc tới nàng sao?
Y cảm thấy không mấy tin tưởng, tên Miêu Nghị kia thất bại dưới tay Tần Vi Vi, lúc này hẳn đang bị Tần Vi Vi tiết chế, lấy đâu ra cơ hội ức h·iếp thị nữ mình?! Có lẽ không có cả cơ hội gặp mặt, chẳng lẽ có người trùng tên trùng họ hay sao?!
Xuân Tuyết lệ rơi đầy mặt nói:
- Động chủ quên đệ đệ ta c·hết thảm thế nào sao? Năm đó tìm khắp Trường Phong thành không ra h·ung t·hủ, không nghĩ tới đã cách hơn mười năm lại gặp được hắn ở nơi này.
Thì ra Xuân Tuyết này không ai xa lạ, chính là Hoàng Nguyệt nữ nhi của Hoàng Bảo Trưởng hiến tặng cho tiên nhân làm thị nữ, cũng chính là tỷ tỷ của Hoàng Thành.
Lúc trước nhìn thấy Miêu Nghị đứng ra chém g·iết với người phe mình, nàng vẫn chưa nhận ra hắn. Mặc dù năm xưa bởi vì đều là hàng xóm láng giềng, nàng cũng đã từng gặp Miêu Nghị, nhưng lúc này xa cách đã nhiều năm, Miêu Nghị đã không còn là thiếu niên năm xưa nữa, tướng mạo cũng có rất biến hóa lớn, cho nên nhất thời không nhận ra được.
Cho đến khi hắn báo ra cái tên Miêu Nghị mà nàng ghi sâu vào tâm khảm, nàng mới giật mình kinh hãi, nhớ lại chuyện cũ, từ dung mạo Miêu Nghị nhận ra hắn chính là hàng xóm láng giềng ở Trường Phong thành năm xưa, cũng là h·ung t·hủ s·át h·ại đệ đệ mình.
Hùng Khiếu hết sức ngạc nhiên, dĩ nhiên y biết chuyện này, lúc ấy Xuân Tuyết vì vậy thương tâm thật lâu, y còn từng đốc thúc Trường Phong thành chủ toàn lực tập nã để an ủi Xuân Tuyết, chỉ bất quá lúc ấy tiểu tử kia chạy quá nhanh, không bắt được.
Y có vẻ kinh nghi bất định hỏi:
- Nàng xác nhận tên Miêu Nghị này chính là h·ung t·hủ s·át h·ại đệ đệ ư?
Xuân Tuyết nghẹn ngào gật đầu:
- Chính là hắn, hóa thành tro tỳ tử cũng nhận được hắn. Chuyện đã qua lâu như vậy, Xuân Tuyết cũng không muốn so đo nữa, chỉ là nhớ tới đệ đệ đáng thương kia, Xuân Tuyết vẫn khó nhịn được nỗi đau buồn.
Trong lúc đau buồn nàng vẫn lặng lẽ chú ý phản ứng của động chủ.
Hùng Khiếu im lặng, nếu như đổi lại là bình thường y hoàn toàn có thể trực tiếp g·iết c·hết một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm, không phải là chuyện gì lớn lắm. Bất quá hiện tại Miêu Nghị đã lọt vào pháp nhãn của sơn chủ Dương Khánh, rõ ràng là được sơn chủ coi trọng, như vậy có hơi không tiện làm loạn, làm mất thể diện Dương Khánh cũng không có gì hay ho đối với mình.
- Chuyện này ta tự có tính toán, nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời công bằng.
Hùng Khiếu vỗ vỗ lưng nàng an ủi, hai người cùng nhau rời đi thủy tạ lương đình.
Hết sức trùng hợp là lúc bọn họ tới bên ngoài đại điện, Tần Vi Vi mặt không lộ vẻ gì cũng đang dẫn Miêu Nghị đi tới.
Hùng Khiếu chủ động chắp tay hành lễ với Tần Vi Vi, mặc dù tu vi của y cao hơn Tần Vi Vi không ít, nhưng Tần Vi Vi lại là con gái nuôi Dương Khánh, là cô nhi năm xưa Dương Khánh nhặt được ở ven đường, lúc còn quấn tã vẫn được Dương Khánh nuôi dưỡng. Có thể nói Tần Vi Vi là tâm phúc trong tâm phúc của Dương Khánh, Hùng Khiếu cũng không tiện khinh lờn.
Tần Vi Vi đáp lễ một cái, dẫn Miêu Nghị leo lên bậc thềm Phù Quang điện, Dương Khánh muốn triệu kiến Miêu Nghị.
Ánh mắt Hùng Khiếu lấp lóe không ngừng lướt qua mặt Miêu Nghị một lượt, lại nhìn sang Xuân Tuyết cắn môi không nói.
Trường Phong động trấn thủ Trường Phong thành, cũng chính là thành thị quê nhà của Miêu Nghị.
Lúc giao long câu cho thị nữ Đông Tuyết, Hùng Khiếu phát hiện hai vị thị nữ th·iếp thân của mình thiếu một vị, thuận miệng nói:
- Bây giờ không phải là lúc chạy loạn, Xuân Tuyết đi đâu rồi?
Thị nữ Đông Tuyết chỉ chỉ một bóng dáng yểu điệu thướt tha bên trong thủy tạ đình đài, có vẻ muốn nói lại thôi.
Thị nữ th·iếp thân đi theo bên cạnh mình lâu như vậy, Hùng Khiếu vừa nhìn cũng biết có ẩn tình, sải bước đi ra hành lang dẫn thẳng tới đình đài thủy tạ. Chỉ thấy thị nữ Xuân Tuyết đang tựa vào lan can cất tiếng khóc thút thít, không khỏi cau mày gọi:
- Xuân Tuyết.
Thị nữ Xuân Tuyết nghe tiếng nhanh chóng lau nước mắt, thu hồi sắc mặt tơi bời hoa lá, cố gắng nở một nụ cười khom người hành lễ:
- Động chủ.
Hùng Khiếu nhìn bốn phía một lượt, hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Xuân Tuyết cố gắng nặn ra nụ cười lắc đầu nói:
- Không có sao, bị gió thổi cát lọt vào mắt.
Giỡn chơi sao, thông thường thị nữ được động chủ chọn lựa theo hầu cũng là nữ nhân có tư chất tu hành, chuẩn bị mang theo bên người bồi dưỡng làm th·iếp thân tâm phúc lâu dài, thị nữ của Hùng Khiếu cũng không ngoại lệ. Hai tên thị nữ của y hiện tại cũng đã có tu vi Bạch Liên nhất phẩm, há có thể bị gió cát bình thường thổi vào mắt?!
Mà loại thị nữ này không chỉ là tâm phúc, cũng không chỉ là thị nữ, thường thường cũng là người hầu bên gối, không có mấy chủ nhân có thể nhịn được không hạ thủ với mỹ nhân xinh đẹp như hoa bên người.
Thị nữ th·iếp thân chỉ có hai người, có tâm sự há có thể không nhìn ra, Hùng Khiếu đưa tay ra nâng cằm nàng, nhìn sắc mặt hết sức đáng thương trầm giọng nói:
- Có người ức h·iếp nàng sao, nói cho ta biết, ta làm chủ cho nàng.
Hùng Khiếu có tu vi Bạch Liên cửu phẩm, nếu không phải làm thủ hạ của Dương Khánh thực lực cao cường, cũng có tư cách làm sơn chủ một phương. Một khi lần này thành sự, vị trí một sơn chủ là không thoát được, huống chi y lại là một trong thủ hạ tâm phúc của Dương Khánh, cho nên có tư cách nói lời như vậy.
Xuân Tuyết lắc đầu nói:
- Không có.
Hùng Khiếu nắm được cằm của nàng, lấy giọng không cho phép chối cãi ép hỏi:
- Nói!
Xuân Tuyết làm ra dáng vẻ thương tâm muốn c·hết, cắn môi hồi lâu mới mở miệng nói:
- Sơn chủ...
- Sơn chủ ư?
Hùng Khiếu lấy làm kinh hãi.
Nếu quả thật là sơn chủ Dương Khánh động tới nữ nhân mình, vậy mình cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
Bất quá lập tức y cảm thấy không đúng, sơn chủ Dương Khánh không phải là phường háo sắc, nghe nói trong lòng đã sớm có đối tượng âm thầm ái mộ, chỉ vì thân phận bối cảnh khác nhau như trời với vực không cách nào được như nguyện. Cố gắng của Dương Khánh hơn phân nửa cũng là vì vị hồng nhan kia, nữ nhân thông thường y không coi ra gì, càng không thể nào hạ thủ với nữ nhân của thủ hạ tâm phúc mình, chẳng lẽ có nguyên nhân khác?
Tay y buông lỏng cằm Xuân Tuyết ra, dò hỏi:
- Nàng đã làm sai chuyện gì để cho sơn chủ khiển trách?
Xuân Tuyết biết y hiểu sai ý, vội vàng khoát tay nói:
- Sơn chủ không hề phí tâm với một nha hoàn nho nhỏ như tỳ tử.
Hùng Khiếu cũng cho rằng như vậy, kỳ quái hỏi:
- Đây là vì sao?
Xuân Tuyết lộ vẻ đau buồn nói:
- Động chủ không nên hỏi tới nữa, người nọ lọt vào mắt xanh sơn chủ, tỳ tử đã không muốn truy cứu nữa, cũng không muốn liên lụy động chủ bị sơn chủ trách cứ.
Thì ra do người khác, mặt Hùng Khiếu trầm xuống, dưới quyền Dương Khánh, trừ Dương Khánh ra, y thật sự là không sợ người nào, lạnh lùng hỏi:
- Ta cũng muốn xem thử là người nào ăn gan hùm mật gấu, dám đụng đến người của ta, nói!
Xuân Tuyết thấy y muốn truy cứu tới cùng, dường như biết không giấu giếm được nữa, uy nghiêm động chủ cũng không cho phép nàng tiếp tục che giấu, thình lình ôm mặt bật khóc:
- Miêu Nghị!
- Miêu Nghị ư?
Hùng Khiếu sửng sốt, dường như thủ hạ sơn chủ Dương Khánh không ai có tên này, bất quá rất nhanh y bừng tỉnh ngộ:
- Là tên Miêu Nghị mới vừa đầu hàng sao, hắn là một tên mới hàng, lại dám chọc tới nàng sao?
Y cảm thấy không mấy tin tưởng, tên Miêu Nghị kia thất bại dưới tay Tần Vi Vi, lúc này hẳn đang bị Tần Vi Vi tiết chế, lấy đâu ra cơ hội ức h·iếp thị nữ mình?! Có lẽ không có cả cơ hội gặp mặt, chẳng lẽ có người trùng tên trùng họ hay sao?!
Xuân Tuyết lệ rơi đầy mặt nói:
- Động chủ quên đệ đệ ta c·hết thảm thế nào sao? Năm đó tìm khắp Trường Phong thành không ra h·ung t·hủ, không nghĩ tới đã cách hơn mười năm lại gặp được hắn ở nơi này.
Thì ra Xuân Tuyết này không ai xa lạ, chính là Hoàng Nguyệt nữ nhi của Hoàng Bảo Trưởng hiến tặng cho tiên nhân làm thị nữ, cũng chính là tỷ tỷ của Hoàng Thành.
Lúc trước nhìn thấy Miêu Nghị đứng ra chém g·iết với người phe mình, nàng vẫn chưa nhận ra hắn. Mặc dù năm xưa bởi vì đều là hàng xóm láng giềng, nàng cũng đã từng gặp Miêu Nghị, nhưng lúc này xa cách đã nhiều năm, Miêu Nghị đã không còn là thiếu niên năm xưa nữa, tướng mạo cũng có rất biến hóa lớn, cho nên nhất thời không nhận ra được.
Cho đến khi hắn báo ra cái tên Miêu Nghị mà nàng ghi sâu vào tâm khảm, nàng mới giật mình kinh hãi, nhớ lại chuyện cũ, từ dung mạo Miêu Nghị nhận ra hắn chính là hàng xóm láng giềng ở Trường Phong thành năm xưa, cũng là h·ung t·hủ s·át h·ại đệ đệ mình.
Hùng Khiếu hết sức ngạc nhiên, dĩ nhiên y biết chuyện này, lúc ấy Xuân Tuyết vì vậy thương tâm thật lâu, y còn từng đốc thúc Trường Phong thành chủ toàn lực tập nã để an ủi Xuân Tuyết, chỉ bất quá lúc ấy tiểu tử kia chạy quá nhanh, không bắt được.
Y có vẻ kinh nghi bất định hỏi:
- Nàng xác nhận tên Miêu Nghị này chính là h·ung t·hủ s·át h·ại đệ đệ ư?
Xuân Tuyết nghẹn ngào gật đầu:
- Chính là hắn, hóa thành tro tỳ tử cũng nhận được hắn. Chuyện đã qua lâu như vậy, Xuân Tuyết cũng không muốn so đo nữa, chỉ là nhớ tới đệ đệ đáng thương kia, Xuân Tuyết vẫn khó nhịn được nỗi đau buồn.
Trong lúc đau buồn nàng vẫn lặng lẽ chú ý phản ứng của động chủ.
Hùng Khiếu im lặng, nếu như đổi lại là bình thường y hoàn toàn có thể trực tiếp g·iết c·hết một tu sĩ Bạch Liên nhất phẩm, không phải là chuyện gì lớn lắm. Bất quá hiện tại Miêu Nghị đã lọt vào pháp nhãn của sơn chủ Dương Khánh, rõ ràng là được sơn chủ coi trọng, như vậy có hơi không tiện làm loạn, làm mất thể diện Dương Khánh cũng không có gì hay ho đối với mình.
- Chuyện này ta tự có tính toán, nhất định sẽ cho nàng một câu trả lời công bằng.
Hùng Khiếu vỗ vỗ lưng nàng an ủi, hai người cùng nhau rời đi thủy tạ lương đình.
Hết sức trùng hợp là lúc bọn họ tới bên ngoài đại điện, Tần Vi Vi mặt không lộ vẻ gì cũng đang dẫn Miêu Nghị đi tới.
Hùng Khiếu chủ động chắp tay hành lễ với Tần Vi Vi, mặc dù tu vi của y cao hơn Tần Vi Vi không ít, nhưng Tần Vi Vi lại là con gái nuôi Dương Khánh, là cô nhi năm xưa Dương Khánh nhặt được ở ven đường, lúc còn quấn tã vẫn được Dương Khánh nuôi dưỡng. Có thể nói Tần Vi Vi là tâm phúc trong tâm phúc của Dương Khánh, Hùng Khiếu cũng không tiện khinh lờn.
Tần Vi Vi đáp lễ một cái, dẫn Miêu Nghị leo lên bậc thềm Phù Quang điện, Dương Khánh muốn triệu kiến Miêu Nghị.
Ánh mắt Hùng Khiếu lấp lóe không ngừng lướt qua mặt Miêu Nghị một lượt, lại nhìn sang Xuân Tuyết cắn môi không nói.