- Đừng chạy! Họ Miêu kia, ngươi không chạy thoát được đâu, đứng lại cho lão tử!
Ba thiếu niên tay cầm trường đao đang chạy rất nhanh trong dãy núi đen kịt vô cùng kỳ quái, thỉnh thoảng quơ đao đe dọa bắt người đang chạy trốn trước mặt dừng lại.
Đe dọa vô dụng, chẳng những người trước mặt không ngừng, ngược lại còn chạy nhanh hơn.
Thiếu niên chạy trước tay cầm một thanh đao g·iết heo không thèm nghe, vừa chạy vừa quay đầu lại rống lên một tiếng:
- Chó điên, sao không xem thử đây là địa phương nào, chẳng lẽ là đầu óc các ngươi có bệnh rồi sao?!
Hắn chịu dừng lại mới lạ, dừng lại sẽ lập tức m·ất m·ạng, nên vẫn tiếp tục chạy như điên. Dưới chân hắn vang lên những tiếng rắc rắc không ngừng, đạp lên chỗ nào cỏ màu đen chỗ ấy lập tức tan tác thành bụi đen.
Bốn phía xung quanh, cỏ là màu đen, cây cối cũng là màu đen, tất cả thực vật đều là màu đen.
Không phải là bị nhuộm thành màu đen, cũng không phải trời sinh màu đen, mà là toàn bộ bị hóa thành than đen, mười vạn năm trước là thứ gì, mười vạn năm sau vẫn y như vậy. Tựa hồ thời gian đã dừng lại ở chỗ này, hết thảy thực vật trông như những pho tượng đá màu đen vô cùng sinh động, chìm trong màn sương trắng mịt mờ.
Thế giới giống như u minh này có tên là Vạn Trượng Hồng Trần, lời đồn mười vạn năm trước có mười vạn thiên binh thiên tướng vượt qua tinh không mênh mông đuổi g·iết một đại ma đầu đến đây. Không ngờ rằng đại ma đầu kia quá mức lợi hại, mười vạn thiên binh thiên tướng bèn bày ra đại trận tuyệt sát này, đồng quy ư tận với đại ma đầu kia ở chỗ này.
Mười vạn năm qua, tuyệt đại đa số thời điểm màn sương trước mắt đều đỏ như màu máu quỷ quyệt kinh khủng, huyết vụ đáng sợ tựa hồ có thể cắn nuốt hết thảy. Bất kể là người hay là quỷ, hoặc là thần cũng không dám tự tiện xông vào nơi đây một bước, làm cho hết thảy sinh linh dừng bước.
Bất quá cách mỗi một ngàn năm, tòa đại trận tuyệt sát này sẽ mở một góc lưới, khi huyết vụ biến thành sương trắng, phàm nhân phổ thông có thể tiến vào thăm dò. Nhưng yêu ma quỷ quái và các loại sinh linh khác vẫn không có cách nào tiến vào một bước, nếu không tất bị sương mù này quỷ dị hóa thành một bãi nước đen. Dường như tu sĩ hùng mạnh tới mức nào cũng không có cách nào chống lại sương mù này ăn mòn, cực kỳ quỷ dị, không ai có thể hiểu được nguyên nhân.
Nhưng nơi này là chỗ táng thân cuối cùng của tiên ma, có thể tưởng tượng được đồ vật tiên ma mang theo tùy thân cũng cùng bị mai táng nơi này với tiên ma, khiến cho không biết bao nhiêu kẻ tu hành mơ ước. Đồng thời nơi này còn sản sinh một loại thảo dược được đặt tên là tiên thảo Tinh Hoa, là chí bảo thánh dược chữa thương trong giới tu hành.
Mỗi khi thời khắc ngàn năm Vạn Trượng Hồng Trần mở ra một lần lại tới, chính là lúc những kẻ tu hành rục rịch muốn động. Thế nhưng bọn họ lại không có cách nào đi vào, vì vậy dùng lợi ích dụ dỗ người phàm đi vào thu nhặt. Bất kể là ai, chỉ cần có thể tìm được di vật tiên ma và tiên thảo Tinh Hoa, sẽ được thu vào tiên môn vô điều kiện.
Nhưng nơi này còn có một loại quái vật, truyền thuyết là quái vật giữ lăng cho tiên ma, thích máu, g·iết người như ngóe.
Cho nên nếu không phải là người lâm vào tuyệt lộ hoặc là bất cần mạng sống, sẽ không ai chịu chạy vào nơi này mạo hiểm, muốn thành tiên cũng phải có mạng để hưởng thụ.
Miêu Nghị không phải là người lâm vào tuyệt lộ hoặc là bất cần mạng sống, hắn chỉ mới mười bảy tuổi, tuy không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ nữa, thiếu niên ở vào tuổi của hắn lấy vợ sinh con là chuyện rất bình thường.
Hắn chọn trúng nữ nhi lão Lý tiệm đậu hủ ở đối diện nhà mình, tìm bà mai đi cầu hôn, sau khi lão Lý tiệm đậu hủ biết chuyện này lập tức đánh đuổi bà mai ra khỏi cửa. Hai nhà đối diện nhau chỉ cách một con đường, biết nhau rất rõ ràng, một tiểu tử g·iết heo không tiền của không địa vị, còn có gánh nặng hai đứa em phải nuôi, làm sao có thể cưới nữ nhi của mình?!
Bà mai có thể nói cho n·gười c·hết sống lại cũng vô ích, vợ lão Lý thóa mạ hết nửa ngày, toàn là lời lẽ khó nghe đại loại như cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…
Không cầu thân còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này nhà lão Lý lập tức phòng Miêu Nghị giống như đề phòng c·ướp, không để cho nữ nhi từ nhỏ đã chơi thân với Miêu Nghị gặp mặt hắn, sợ bị Miêu Nghị bắt đi. Hai nhà coi như hoàn toàn cắt đứt lui tới, hàng xóm láng giềng với nhau trở mặt cực nhanh.
Miêu Nghị cũng không thích nữ nhi nhà lão Lý lắm, chỉ vì gia cảnh nên không có lòng dạ nói chuyện yêu đương, chẳng qua là theo phong tục địa phương mà thôi. Không thành thì thôi hắn cũng không coi trọng mấy, bất quá chuyện này làm cho hắn hiểu ra một đạo lý.
Dưỡng phụ mẫu đã sớm q·ua đ·ời, khi còn sống đối xử với Miêu Nghị rất tốt, để lại một trai một gái. Miêu Nghị không muốn để cho đệ đệ muội muội bước theo vết xe đổ của mình, vừa đúng lúc Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, hắn định liều mạng một phen kiếm chút tiền đồ cho đệ đệ muội muội.
Ai ngờ mới vừa chạy vào không bao lâu chợt bị lão oan gia Hoàng Thành và tay sai huynh đệ Triệu thị theo dõi, sau đó xuất hiện đuổi bắt hắn.
Bốn phía sương mù nhè nhẹ lượn quanh, trong sương mù rải rác có những người tiến vào đây mạo hiểm, ai nấy quay đầu nhìn lại bốn người đang đuổi nhau, vô cùng sửng sốt. Dường như bọn họ không ngờ rằng mấy tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này lại dám chạy vào địa phương hung hiểm như vậy đùa giỡn.
- Tiểu tử này tuổi Chó, chạy nhanh thật. Lão Đại, chạy hết nổi rồi, nghỉ ngơi một chút đi!
Lão Nhị Triệu Hành Ngô trong huynh đệ Triệu thị thở hồng hộc nói.
Huynh trưởng Triệu Hành Khôi cũng gọi Hoàng Thành:
- Đúng vậy, lão Đại, nghỉ ngơi một chút đi.
Hoàng Thành cũng chạy hết nổi rồi, tay chống vào một tảng đá há mồm thở dốc. huynh đệ Triệu thị cũng dừng ở một bên.
Miêu Nghị cũng mệt đến ngất ngư, thấy người phía sau không đuổi theo nữa cũng đưa tay chống vào một khối đá lớn, uốn người đặt mông ngồi xuống, há miệng ra thở, chỉ ba người lắc đầu nói:
- Hoàng Thành, ngươi có bệnh hay không, muốn kiếm chuyện cũng không xem thử đây là địa phương nào, các ngươi chán sống cả rồi sao?
Trường đao trong tay Hoàng Thành gõ vào tảng đá choang choang, chỉ Miêu Nghị:
- Muốn trách thì trách tiểu tử ngươi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, một tên đồ tể g·iết heo cũng muốn thành tiên ư, muốn đạp trên đầu Hoàng gia chúng ta ư?! Hôm nay gia gia phải kết liễu hậu hoạn!
Cha y là một trong số Bảo Trưởng thủ hạ của thành chủ Trường Phong thành, Hoàng Bảo Trưởng đại danh đỉnh đỉnh, cai quản hạt khu bao gồm cả nhà Miêu Nghị. Từ nhỏ y đã bất hòa với Miêu Nghị, lớn lên lại thua thiệt dưới tay Miêu Nghị, thế nhưng đây là tiểu hài tử đánh nhau, cho dù là cha y cũng không tiện ỷ thế h·iếp người, nếu không hàng xóm láng giềng phun nước bọt cũng có thể làm nhà y c·hết chìm.
Lần này nhận được tin Miêu Nghị muốn tới Vạn Trượng Hồng Trần mạo hiểm, lập tức cả kinh nhảy dựng lên. Trong nhà có chỗ dựa còn không hơn được Miêu Nghị, nếu để cho Miêu Nghị thành tiên nhân vậy sẽ càng tệ hại hơn.