Lần này cô ta tuyệt đối không thể để Tô Mộc được như ý nữa.
Khi thư ký trường quay hô bắt đầu, hai người đồng thời tiến vào nhân vật. Lâm Dĩnh Nhi kinh ngạc phát hiện chính cô ta lại một lần nữa chịu ảnh hưởng từ Tô Mộc, vô thức bị cô dẫn dắt.
Tô Mộc nhìn cô ta với ánh mắt ấm ức và vô tội.
Ở trong mắt Lâm Dĩnh Nhi, Tô Mộc của giờ phút này đã thoát khỏi nhân vật mà cô đang diễn, giống như người mà cô ta nhìn không phải nha hoàn Tiểu Thúy, mà là Tô Mộc. Lúc này vẻ ấm ức trên mặt cô hoàn toàn giống như đang ra oai với cô ta vậy.
Điều này khiến Lâm Dĩnh Nhi vốn kiêu căng ngạo mạn sao có thể nhẫn nhịn được.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm Tô Mộc với ánh mắt phẫn nộ, đột nhiên giơ tay lên tát thẳng lên mặt Tô Mộc.
Khi tay cô ta đánh xuống, Tô Mộc nhanh chóng quay mặt sang một bên, tránh được bàn tay của cô ta, nhưng ở trên màn hình, ở trong mắt người ngoài thì lại giống hệt như cô ta cho Tô Mộc một cái bạt tai đau điếng.
Người ở hiện trường không phải kẻ ngu, quay đi quay lại liên tục như vậy, với tình huống Lâm Dĩnh Nhi bị người ta áp chế, bọn họ đều thấy rõ mồn một, cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ nhìn thấy Lâm Dĩnh Nhi vì trình độ diễn xuất không tốt mà lại dám ra tay đánh người, khiến ấn tượng của mọi người với cô ta giảm hẳn.
Hình tượng tốt đẹp mà cô ta gây dựng trước đó đã ầm ầm sụp đổ vào lúc này.
Chờ khi Lâm Dĩnh Nhi nhận ra mình làm gì thì đạo diễn đã hô dừng.
Mặc dù đạo diễn có chút bất mãn với Lâm Dĩnh Nhi, nhưng không thể vì một diễn viên phụ mà đi gây khó dễ cho nữ phụ số ba vốn được người ta nhét vào đoàn phim.
"Cảnh quay này không tệ. Sửa đổi rất tốt."
Lâm Dĩnh Nhi nghe những gì đạo diễn nói, vừa mới còn ảo não vì sự lỗ mãng của mình mà nghe đạo diễn cho một yêu cầu hợp lý, lập tức nở nụ cười tươi như hoa, cười khanh khách nói: "Các vị vất vả rồi, trà chiều hôm nay tôi mời nha."
Nhân viên có mặt ở đây tuy hiểu rất rõ mọi chuyện trong lòng, nhưng đạo diễn đã nói như thế kia rồi, không ai chọc thủng làm gì. Nếu thật sự để cô ta tát được vào mặt Tô Mộc, như vậy là chịu đòn không, chẳng ai đồng tình, cũng không ai bênh vực cô.
Lâm Dĩnh Nhi đi tới trước mặt Tô Mộc, khẽ nói: "Biết diễn thì thế nào, cuối cùng vẫn bị tôi giẫm dưới chân mà thôi."
Sau khi nói xong, Lâm Dĩnh Nhi hếch cằm kiêu ngạo đi qua bên người cô.
Tô Mộc thản nhiên nhìn thoáng qua bóng lưng Lâm Dĩnh Nhi, bình tĩnh đi ra khỏi sân. Một nhân viên trường quay đi tới, cho cô một tíu giấy chưa tiền thù lao, lại còn thúc giục: "Nếu rảnh rỗi thì đi tẩy trang là có thể về rồi, đừng có nán lại đoàn phim làm gì."
Đúng lúc này, Liễu Yến chạy tới. Cô ấy vừa nghe được tin, biết Tô Mộc bị nữ số ba bắt nạt, bèn lập tức chạy tới đây.
"Mộc Mộc, cậu không sao chứ?" Liễu Yến ân cần hỏi.
"Mình thì có thể bị sao chứ." Tô Mộc bình thản nói.
Liễu Yến nghe vậy, cho rằng cô đang khó chịu trong lòng, bèn hầm hừ nói: "Mình cứ tưởng Lâm Dĩnh Nhi không tệ, không ngờ cô ta lại là loại người như vậy. Rõ ràng thực lực của bản thân kém cỏi mà lại còn trách cậu. Diễn một nữ số ba thì có gì đặc biệt hơn người khác chứ? Nếu không phải được người ta nhét vào đoàn phim, dựa vào diễn xuất vụng về đó thì làm sao cô ta lấy được nhân vật nữ số ba."
Tô Mộc biết mục đích của cô ấy khi nói lời này, bèn ghi nhớ ý tốt của cô ấy trong lòng.
Với chuyện hôm nay, nói không tức giận thì thật sự không có khả năng, nhưng trong lòng cô biết rõ, xuất hiện tình huống như vậy chỉ vì cô không có chống lưng, không có danh tiếng, cho dù nhận lấy oan khuất tày trời thì cũng phải nhịn xuống.