Nếu biết ai ra tay sau lưng, Tô Mộc cô vốn chưa bao giờ là loại người mà mày đã đánh tao, tao phải ngoan ngoãn chịu thiệt.
Mười phút nhanh chóng trôi qua, Tô Mộc và Lâm Dĩnh Nhi lại tiếp tục vào sân.
Thư ký trường quay hô to: "Bắt đầu."
"Tiểu Thúy, ngươi có biết tội của mình không?" Lâm Dĩnh Nhi nhìn chằm chằm Tô Mộc với đôi mắt lạnh lùng và nghiêm nghị.
Cơ thể Tô Mộc khẽ run rẩy: "Nô, nô tỳ không biết đã làm sai chuyện gì, kính xin tiểu thư chỉ rõ?"
"Hừ, đến bây giờ ngươi còn muốn nói dối ư."
"Tiểu thư, nô tỳ thật sự không rõ mình đã phạm phải chuyện gì." Tô Mộc vừa ấm ức vừa đáng thương nhìn cô ta, dáng vẻ đó như vừa nhận phải sự bất công vô cùng to lớn.
Lâm Dĩnh Nhi ở trong sân nhìn thấy trên khuôn mặt Tô Mộc toát lên biểu cảm đó, trong lòng cô ta chỉ cảm thấy ghê tởm, cũng nảy lên cảm xúc chán ghét, giọng nói răn dạy cũng bất giác mang theo chút điên loạn: "Hay cho một con nô tỳ xảo quyệt nhà ngươi, đến giờ còn không nhận lỗi, xem ra ngày thường ta đã quá buông thả cho các ngươi rồi. Người đâu."
Tiểu Thúy do Tô Mộc diễn thấy thị vệ tiến lên, vẻ mặt đầy cuống quít, trong ánh mắt ánh lên sự sợ hãi: "Tiểu thư, nô tỳ thật sự không..."
"Câm miệng." Lâm Dĩnh Nhi quát to, thấy cô hoảng sợ như vậy, trong mắt cô ta bất giác toát lên vẻ đắc chí vui sướng: "Kéo ra ngoài đánh chết."
Đạo diễn ngồi trước màn hình ngoài sân nhìn hai người biểu diễn, nhưng ánh mắt của ông ta nhìn nhân vật nha hoàn còn lâu hơn cả nữ phụ số ba, đến cả ống kính cũng là như vậy.
Đạo diễn nhìn Tô Mộc, vẻ mặt đầy hài lòng. Diễn viên đóng vai nha hoàn này không tệ, bản lĩnh diễn xuất vững vàng, dễ đào tạo.
"Các người có phát hiện dường như Lâm Dĩnh Nhi bị diễn viên đóng vai nha hoàn kia dắt mũi dẫn đi không?" Có nhân viên công tác bên ngoài sân khẽ nói.
Chuyện này nói ra thì thật kinh khủng, người xung quanh đều gật đầu.
Bọn họ đều có cảm giác này, Lâm Dĩnh Nhi hoàn toàn bị cô diễn viên không có danh tiếng gì dẫn dắt, tất cả cảm xúc đều bị cô nắm trong tay. Lúc trước Lâm Dĩnh Nhi diễn với nam hai Kiệt Đại thì bị đối phương dẫn dắt, bọn họ có thể hiểu được.
Nhưng hiện tại cô ta lại bị một diễn viên không biết tới từ đâu dẫn đi, thật không biết là vị diễn viên không có danh tiếng kia rất giỏi, hay là Lâm Dĩnh Nhi diễn quá tệ.
Bất kể là loại nào, trong trận đối diễn này, Lâm Dĩnh Nhi thua thảm hại, hoàn toàn bị người ta làm cho mất mặt.
Khi đạo diễn kêu ngừng, diễn viên trên sân chỉ mất một giây để thoát khỏi nhân vật.
Lâm Dĩnh Nhi sửng sốt vài giây rồi mới kịp phản ứng.
Chờ khi cô ta kịp nhận ra thì sao không biết vừa rồi mình đã bị người ta làm cho mất mặt đến mức nào.
Lâm Dĩnh Nhi thấy Tô Mộc ra ngoài sân ung dung như không có chuyện gì. Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Mộc, trong lòng oán hận muốn ăn thịt cô, nhưng ở trước mặt mọi người, cô ta phải kiềm chế cơn giận lại.
Tô Mộc cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt sau lưng, cô quay đầu mỉm cười với cô ta.
Lâm Dĩnh Nhi nhìn nụ cười của cô, rốt cuộc không giữ được bình tĩnh, sắc mặt lập tức sầm xuống.
Chết tiệt, chắc chắn là cô ta cố ý, nhất định là cố ý.
Trợ lý trường quay bận rộn một bên thấy Lâm Dĩnh Nhi vẫn còn đứng im tại chỗ, bèn đi tới nhắc nhở: "Cô Lâm, có thể xuống nghỉ ngơi được rồi..."
Một từ cuối cùng, nhân viên kia sợ tới mức im bặt trong ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lâm Dĩnh Nhi.
Trời ơi, ánh mắt của cô Lâm thật đáng sợ!
Trợ lý trường quay kia sợ tới mức bất giác rụt cổ lại, lùi ra sau hai bước.