Tiêu Hỏa Hỏa nén giận trong lòng, ngoài mặt vẫn mỉm cười như cũ, hắn ta nói: “Lục Nhân sư đệ, hay là thế này, ngươi ra giá đi, chúng ta giao dịch bí mật với nhau thôi được không?”
Hắn ta nhất định phải lấy được khai khiếu đan trong tay Lục Nhân, trở thành đệ tử đầu tiên khai khiếu, chưa biết chừng lại được trưởng lão trong tông môn coi trọng.
Người đầu tiên luôn luôn là người được chú ý nhất.
Hắn ta nghe nói, mỗi lần khai khiếu đều có trưởng lão theo dõi, những người khai khiếu đầu tiên sẽ được tông môn ban thưởng.
Lục Nhân trầm tư một lát rồi nói: “Tiêu sư huynh, nếu ngươi đã có thành ý như vậy thì ta cũng ra một mức giá có thành ý, 100.000 đồng!”
“100.000 đồng?”
Tiêu Hỏa Hỏa nghe thấy con số này, suýt nữa thì giật mình trợn lác cả mắt.
“Sư huynh cho rằng cái giá này quá thấp ư? Cũng phải, dù sao cũng có nhiều người muốn mua khai khiếu đan của ta như vậy mà, thế 200.000 đồng thì sao?”
Lục Nhân nói.
“200.000 đồng?”
Tiêu Hỏa Hỏa nghe vậy suýt thì hộc máu, câm nín một lúc lâu không nói nên lời.
Tên này nâng giá một phát gấp mười lần mức giá ban đầu hắn ta đưa ra.
Mặc dù hắn ta có tiền nhưng hắn ta đâu có ngu.
Bỏ 200.000 đồng mua một viên khai khiếu đan thì chỉ có kẻ ngu mới đồng ý mà thôi.
“Lục Nhân sư đệ, vậy ngươi cứ giữ lấy viên khai khiếu đan ấy đi!”
Ánh mắt Tiêu Hỏa Hỏa ánh lên ý cười, nói xong, hắn ta cất bước ra về.
“Sư huynh!”
Lục Nhân gọi Tiêu Hỏa Hỏa lại, chỉ vào thanh trường kiếm để trên bàn, hỏi dò thử: “Ngươi có muốn mua thanh Hỏa Linh Kiếm này không?”
“Ngươi muốn bán nó cho ta à?”
Tiêu Hỏa Hỏa mở to hai mắt nhìn hắn, không sao hiểu nổi: “Đó là lễ gặp mặt Thánh nữ tặng cho ngươi, vậy mà ngươi lại muốn bán nó cho ta hả?”
“Lễ gặp mặt sư phụ tặng cho ta thì là của ta rồi, đương nhiên ta có quyền bán nó!”
Lục Nhân mỉm cười đáp.
Hắn có bảo tháp, có vô số thời gian để tu luyện, hắn chỉ thiếu tài nguyên mà thôi. Hiện tại, hắn không dùng tới thanh Hỏa Linh Kiếm này nên đương nhiên là phải bán nó để đổi lấy tài nguyên rồi.
Tiêu Hỏa Hỏa lập tức muốn mua lại, sau một hồi lâu cân nhắc, hắn ta nói: “Lục Nhân sư đệ, đây là linh khí cấp thấp, trị giá ít nhất một triệu đồng, tạm thời ta không có nhiều tiền như vậy!”
Mặc dù gia cảnh của hắn ta hơn hẳn người khác, nhưng dù sao hắn ta cũng vẫn chưa trưởng thành, mỗi tháng gia tộc chỉ phát cho 100.000 đồng.
Hiện tại, trên người hắn ta chỉ có cả thảy 200.000 đồng mà thôi.
“Không có đủ cũng không sao, ngươi có thể trả góp!”
Lục Nhân nói.
“Trả góp là sao?”
Tiêu Hỏa Hỏa thắc mắc.
Lục Nhân giải thích: “Ngươi có thể trả trước hai phần mười, tám phần còn lại thì có thể trả dần trong vòng một năm, đương nhiên ta sẽ thu thêm một chút tiền lãi, ngươi thấy tính lãi bằng một phần mười số tiền nợ có được không?”
Tiêu Hỏa Hỏa chưa từng nghe nói về việc trả góp bao giờ nhưng vẫn hiểu ý của Lục Nhân, hắn ta gật gù, nói: “Được, ta trả trước cho ngươi 200.000 đồng, còn lại 800.000 đồng ta sẽ trả dần trong vòng mười tháng, mỗi tháng 80.000!”
Sau này chắc chắn hắn ta sẽ theo hệ hỏa, Hỏa Linh Kiếm rất hợp với hắn ta, đợi hắn ta khai khiếu thành công, gia tộc sẽ phát tiền hằng tháng cho hắn ta nhiều hơn.
Một triệu là con số nằm trong khả năng chi trả của hắn ta, đã vậy lại còn có thể sớm ngày hưởng thụ sức mạnh của Hỏa Linh Kiếm.
“Vậy chúng ta lập chứng từ đi!”
Lục Nhân nói xong, lập tức lấy giấy bút ra viết chứng từ, hai người ký tên mình lên đó.
“Đây là linh phiếu 200.000 đồng, ngươi cầm lấy đi!”
Tiêu Hỏa Hỏa móc 20 tờ linh phiếu trên người ra, mệnh giá của mỗi tờ linh phiếu này là 10.000 đồng.
Linh phiếu dạng này là tiền tệ được nước Khương Vân công nhận.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Tiêu Hỏa Hỏa lập tức cầm Hỏa Linh Kiếm đi về.
Lục Nhân nhét 20 tờ linh phiếu vào ngực, ngồi ngẩn người.
Sau đó, cảm giác đau nhói quen thuộc lại xuất hiện trong đầu.
Một giây sau, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, hóa thành một không gian có bầu trời hình tròn, mặt đất hình vuông.
Không gian này hoàn toàn là một mảnh hư vô, chỉ có một ngôi nhà tranh đơn sơ, xung quanh có một vài tảng đá lớn và gỗ vụn.
Đây chính là không gian của bảo tháp.
Cho dù hắn có ở trong này nghỉ ngơi ba năm, năm năm thì bên ngoài cũng chỉ mới trôi qua một hơi thở mà thôi, hơn nữa cũng không hề ảnh hưởng gì tới tuổi thọ của hắn.
Điều kiện tiên quyết là hắn phải có đủ lương thực, nếu không hắn sẽ chết đói.
“Hiện tại thân thể của mình vẫn còn quá yếu, nếu như mình có thể luyện thân thể trở nên mạnh mẽ thì có lẽ sẽ có thể khai khiếu, thiên phú của mình kém cỏi thì mình luyện mười năm, mười năm không được thì trăm năm, ngàn năm, mình không tin mình lại không khai khiếu được!”
Lục Nhân nghĩ bụng.
Chỉ cần có đủ tài nguyên thì hắn có thể đột phá chỉ trong vòng một hơi thở, cùng lắm thì cần cù bù thông minh!
Nghĩ tới đây, Lục Nhân rời khỏi không gian của bảo tháp, ra khỏi ký túc xá, tới thiện đường.
Thiện đường này chịu trách nhiệm lo ba bữa ăn mỗi ngày cho các đệ tử nhập môn.
Hiện tại đã gần giờ Thân, có không ít đệ tử mới nhập môn và đệ tử cũ đang ăn tối ở thiện đường.
Lục Nhân không ăn cơm, hắn đi vào trong bếp của thiện đường.
Đầu bếp của bếp ăn này là một nam tử trung niên to béo, ông ta lấy làm lạ, bảo với Lục Nhân: “Này đệ tử kia, đây là khu nấu ăn, không phải chỗ dùng bữa đâu!”
Lục Nhân thản nhiên nhét một tờ linh phiếu vào ngực người đầu bếp này rồi nói: “Ta muốn mua linh mễ!”
Đầu bếp liếc nhìn tờ linh phiếu trong ngực, thấy nó là 1000 đồng, ông ta lập tức thay đổi thái độ, nhìn Lục Nhân với vẻ kính sợ.
Công tử nhà giàu này ở đâu ra thế này!
Ông ta không dám nhận số tiền này!
Đầu bếp nhét trả lại tờ tiền cho Lục Nhân, cười nói: “Vị đệ tử này có việc gì thì cứ nói thẳng đi, còn số tiền này thì xin hãy giữ lấy!”
Một ngàn đồng này là tiền công Lục Nhân vất vả rửa chén để dành được, giờ hắn đã bán được Hỏa Linh Kiếm rồi nên không còn để tâm một ngàn đồng này nữa.
“Tiền ta đã đưa cho ông rồi thì sẽ không nhận lại đâu, đúng là ta có việc muốn nhờ ông, ta muốn mua số linh mễ trị giá 200.000 đồng!”
Lục Nhân phóng khoáng nói.
Linh mễ không giống gạo bình thường, trong linh mễ có linh khí, rất thích hợp cho người sắp trở thành võ giả ăn.
Một cân linh mễ đủ để một người ăn năm ngày, mỗi ngày ba bữa.
Đương nhiên, giá cả cũng cực kỳ đắt đỏ.
“Ngươi muốn mua nhiều linh mễ vậy ư?”
Đầu bếp kinh ngạc, lấy làm khó hiểu.
Một cân linh mễ giá 50 đồng, 200.000 đồng đủ để mua 4000 cân linh mễ.
Nếu như chỉ một người ăn thì đủ để ăn trong 20.000 ngày.
“Thiện đường của các ông có đủ không? Ta cần chúng ngay!”
Lục Nhân nói.
“Có, đương nhiên là có!”
Đầu bếp không dám hỏi xem tại sao Lục Nhân lại muốn mua nhiều linh mễ như vậy, ông ta dẫn Lục Nhân tới kho lúa ở sân sau, trong đó chất đầy những túi linh mễ, có ít nhất trên trăm túi.
“Vị đệ tử này, 200.000 đồng có thể mua được 4000 cân linh mễ, mỗi túi này là 100 cân, tổng cộng 40 túi, nhưng ngươi muốn mang chúng đi bằng cách nào?”
Đầu bếp hiếu kì hỏi.
Lục Nhân lại gần một túi linh mễ, đặt tay lên đó, lập tức cất nó vào trong không gian của bảo tháp.
“Lẽ nào trên người vị đệ tử này có pháp bảo không gian ư?”
Đầu bếp trông thấy linh mễ bỗng dưng biến mất, giật mình suýt rớt cả cằm.
Pháp bảo không gian là pháp bảo có giấu không gian ở bên trong, có thể bỏ vật phẩm cần mang theo người vào đó.
Những thứ như khuyên tai, nhẫn, vòng tay, ngọc bội, túi tiền, v.v… đều có thể chế tác thành pháp bảo không gian nhưng giá cả rất đắt.
Người có pháp bảo không gian chắc chắn không giàu thì cũng sang.
Lục Nhân cất hết 39 túi linh mễ còn lại vào không gian của bảo tháp rồi đưa linh phiếu cho đầu bếp, nói: “Đây là 200.000 đồng, sau này ta sẽ còn tới mua linh mễ của ông, hy vọng ông có thể giữ bí mật giúp ta!”
Nói xong, Lục Nhân rời khỏi bếp, ăn tối ở thiện đường xong lập tức trở về chỗ ở của mình, chui vào lại trong không gian của bảo tháp.
Nhìn những túi linh mễ nằm gọn gàng trong đó, trong lòng Lục Nhân cảm thấy hết sức yên tâm.
“Số linh mễ này đủ để mình ăn gần 20.000 ngày, 20.000 ngày là 55 năm, ta không tin không khai khiếu nổi!”
Lục Nhân nghĩ tới đây bèn bắt đầu cần cù tu luyện.