“Lục Nhân, ngươi đã bái Vân trưởng lão làm sư phụ thì đã là đệ tư nhập môn của Thanh Vân Môn ta rồi, ngươi đứng qua một bên chờ đi, đợi khảo hạch kết thúc, ta sẽ dẫn các ngươi tới khu vực nhập môn!”
Chu Thiết trưởng lão sầm mặt lại nói.
Tông môn của ông ta thu nhận một tên huyết mạch phế phẩm làm đệ tử, chuyện này mà bị lan truyền thì e là sẽ bị ba đại tông môn còn lại cười chê.
“Vâng!”
Lục Nhân chắp tay, hai tay cầm Hỏa Linh Kiếm, đứng vào một góc trên đài cao, kiên nhẫn chờ đợi.
Các thiếu niên trên quảng trường trông thấy Lục Nhân, trong lòng ngổn ngang muôn vàn cảm xúc, hầu hết những người tới Thanh Vân Môn tham gia khảo hạch nhập môn đều là con cháu của gia tộc lớn, huyết mạch tối thiểu tứ phẩm trở lên.
Bọn họ không sao ngờ được rằng, một tên huyết mạch phế phẩm lại là người đầu tiên bái nhập tông môn, trở thành đệ tử nhập môn đầu tiên của Thanh Vân Môn.
“Tiếp theo, khảo hạch chính thức bắt đầu!”
Chu Thiết trưởng lão nói xong, các nam nữ thanh niên xếp hàng ngay ngắn trên quảng trường, lần lượt tới trước Trắc Thạch Bia kiểm tra huyết mạch.
“Tiêu Hỏa Hỏa, huyết mạch tứ phẩm!”
“Vương Phong, huyết mạch tứ phẩm!”
“Dương Dung, huyết mạch ngũ phẩm.”
...
Lục Nhân trông thấy Trắc Thạch Bia hầu như toàn sáng lên bốn khấc, đôi khi còn sáng lên năm khấc màu đỏ, không khỏi cảm thấy hâm mộ bọn họ.
Nếu như hắn cũng có huyết mạch tứ phẩm, ngũ phẩm thì đã chẳng tới mức đến thế giới này xong phải đi rửa bát kiếm sống.
Lần này, nếu như không được Vân Thanh Dao thu nhận làm đồ đệ, trở thành đệ tử nhập môn của Thanh Vân Môn thì e là hắn lại phải tiếp tục đi rửa bát cho khách điếm, chỉ có bảo tháp thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Thân thể của hắn quá kém cỏi, so với người bình thường, hắn chẳng khác gì người khuyết tật.
Kiểm tra khảo hạch kéo dài nửa canh giờ.
Có khoảng hơn ba trăm người có huyết mạch từ tứ phẩm trở lên, tất cả đều vượt qua được vòng khảo hạch.
Lúc này, toàn thể nam nữ thanh niên đứng ngay ngắn trên quảng trường.
Chu Thiết trưởng lão nhìn mọi người, nở nụ cười hài lòng.
Lần khảo hạch nhập môn này tuyển được mười thiên tài huyết mạch ngũ phẩm, nhiều hơn mấy năm trước vài người.
“Kể từ bây giờ, các ngươi chính là đệ tử nhập môn của Thanh Vân Môn ta. Giờ ta sẽ phát mộc bài thân phận cho các ngươi, tấm mộc bài này đại diện cho thân phận đệ tử nhập môn của Thanh Vân Môn, cho phép các ngươi thoải mái ra vào Thanh Vân Môn!”
Chu Thiết trưởng lão nói xong, lập tức có hai đệ tử nhập môn đẩy một chiếc rương đồng to đậy kín ra.
Rương đồng được mở ra, bên trong chất ngay ngắn mấy trăm tấm mộc bài màu vàng kim.
Sau đó, Chu Thiết trưởng lão bắt đầu phát mộc bài thân phận, tự tay khắc tên của các đệ tử nhập môn lên mộc bài.
Mọi người đều vô cùng hưng phấn, hiện giờ bọn họ đã là đệ tử của Thanh Vân Môn, đệ tử của một trong bốn đại tông môn của nước Khương Vân, coi như đã là cá chép hóa rồng rồi, sau này đi ra ngoài nói thân phận của mình ra đều sẽ được tôn trọng.
Khi đến lượt Lục Nhân nhận mộc bài thân phận, thấy trên tấm mộc bài chạm rồng trổ phượng có khắc hai chữ “Lục Nhân”, hắn cũng vô cùng kích động.
“Đa tạ trưởng lão!”
Lục Nhân ôm quyền hành lễ rồi lui xuống.
Đợi mọi người đều đã nhận đủ, Chu Thiết trưởng lão dẫn bọn họ tới khu vực dành cho đệ tử nhập môn.
Nơi này có những ngọn núi cực kỳ hùng vĩ trùng trùng điệp điệp cao vút tầng mây, mênh mông bát ngát.
Cổ thụ trên núi mọc thành rừng, chim hót hoa nở, tựa như tiên cảnh chốn trần gian.
Giữa các đỉnh núi được nối với nhau bằng cầu treo.
Các đệ tử đi theo Chu Thiết trưởng lão qua cầu treo, tới một ngọn núi trong số này.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã lên tới giữa sườn núi, nơi này có rất nhiều những ngôi nhà nhỏ.
“Đây là chỗ ở tập thể của các ngươi, hai người ở chung một nhà, trong nhà có “Đệ tử quy” nói rõ đệ tử nhập môn được làm gì, không được làm gì.”
Chu Thiết trưởng lão chỉ vào mấy ngôi nhà nhỏ trước mặt.
“Ngoài ra, sáng ngày mai, các ngươi sẽ tới võ đường nhận khai khiếu đan, tiến hành nghi thức khai khiếu!”
“Vâng!”
Chúng đệ tử đồng thanh đáp, sắc mặt người nào người nấy đều khá kích động.
Sau khi trở thành đệ tử nhập môn, mỗi tháng sẽ được tới võ đường nhận một viên khai khiếu đan trong vòng một năm.
Trong một năm này, nếu như không thể khai khiếu thành công thì sẽ bị đuổi khỏi tông môn.
Tuy nhiên, với các đệ tử huyết mạch tứ phẩm như bọn họ thì chỉ cần ăn một, hai viên khai khiếu đan là đã có thể khai khiếu thành công, trở thành một vị võ giả Khai Khiếu cảnh rồi.
Sau khi Chu Thiết trưởng lão rời đi, các đệ tử háo hức chạy vào biệt viện, chọn lựa biệt viện cho mình.
Biệt viện này có kết cấu tương tự như một tứ hợp viện, một bên là cổng nhà, một bên là chỗ ở, ở giữa có một sân luyện võ rộng để luyện tập võ kỹ.
Lục Nhân đi vào trong một biệt viện, chọn lấy một chỗ để ở.
Ký túc xá vô cùng đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn, trên mặt bàn có hai quyển sách, một quyển là “Đệ tử quy”, một quyển là “Nền tảng võ đạo”.
Lục Nhân tùy ý xem qua một lượt quyển “Đệ tử quy”, nắm rõ cơ bản về môn quy. Trái lại, hắn đọc quyển “Nền tảng võ đạo” rất say sưa, trong sách có giới thiệu rất nhiều kiến thức tu luyện căn bản.
Chẳng hạn như cảnh giới võ đạo từ thấp đến cao được chia thành Khai Khiếu cảnh, Linh Khê cảnh, Vân Hà cảnh, Thần Hải cảnh, Thiên Cương cảnh, v.v…
Một khi võ giả Khai Khiếu cảnh mở đủ bảy linh khiếu thì có thể đột phá lên Linh Khê cảnh.
Lục Nhân đang mải mê đọc sách thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Một thiếu niên gầy yếu, tuấn tú, khoảng chừng 15,16 tuổi đi vào nhà, nở nụ cười.
“Vị sư huynh đây có chuyện gì vậy?”
Lục Nhân hỏi.
“Lục Nhân sư đệ, ta không vòng vo với sư đệ làm gì, ta là Tiêu Hỏa Hỏa, ta tới đây gặp sư đệ là để bàn chuyện làm ăn!”
Thiếu niên gầy yếu đi thẳng vào vấn đề.
“Bàn chuyện làm ăn? Giữa chúng ta thì có thể bàn được chuyện làm ăn gì?”
Lục Nhân kinh ngạc ra mặt.
“Lục Nhân sư đệ, ngày mai chúng ta sẽ tới võ đường nhận khai khiếu đan, tiến hành nghi thức khai khiếu, ngươi có thể bán lại viên khai khiếu đan của mình cho ta được không?”
Tiêu Hỏa Hỏa nói thẳng mục đích của hắn ta.
“Bán cho ngươi?”
Lục Nhân sững sờ.
“Lục Nhân sư đệ, mong ngươi chớ trách ta nói năng khó nghe. Huyết mạch của ngươi là phế phẩm, dù có ăn nhiều khai khiếu đan cỡ nào cũng không thể khai khiếu thành công, thay vì lãng phí đan dược, chi bằng bán lại nó cho ta!”
Tiêu Hỏa Hỏa nói hết sức uyển chuyển.
Lục Nhân không đồng ý ngay mà hỏi ngược lại: “Với thiên phú của các ngươi, sớm muộn gì cũng có thể khai khiếu thành công mà?”
“Trên con đường tu luyện cần phải tranh thủ từng giây. Ta không dám chắc mình chỉ ăn một viên khai khiếu đan là có thể khai khiếu ngay. Nếu như ngươi chịu bán viên của ngươi cho ta, ngày mai ta sẽ có thể khai khiếu thành công, trở thành một vị võ giả!”
Ánh mắt Tiêu Hỏa Hỏa cực kỳ cháy bỏng.
Trở thành võ giả sớm một ngày là có thể đi trước người khác một bước dài.
Lục Nhân hơi lung lay, hắn bèn hỏi: “Ngươi có thể trả cho ta bao nhiêu tiền?”
Tiêu Hỏa Hỏa giơ ra hai ngón tay, nói: “Giá cả nội bộ của khai khiếu đan trong tông môn khoảng 15.000 đồng, ta có thể trả cho ngươi 20.000 đồng!”
“20.000?”
Lục Nhân sửng sốt.
Đồng là tiền tệ của nước Khương Vân, sức mua của đồng tương đương với tiền tệ ở kiếp trước của hắn.
Thông thường một tháng người bình thường có thể kiếm được 3000 đồng là đã khá tốt rồi.
Vậy mà tên Tiêu Hỏa Hỏa này vừa mở miệng đã ra giá 20.000 đồng.
Phải biết rằng, một năm nay hắn làm tiểu nhị rửa bát ở quán rượu, khách điếm, mỗi tháng chỉ kiếm được 1500 đồng, chỉ đủ tiền ăn cho một mình hắn.
Thấy Lục Nhân giật mình, Tiêu Hỏa Hỏa lộ vẻ đắc ý, dựa theo cách ăn mặc thì Lục Nhân hoàn toàn không có vẻ gì là con cháu của gia tộc lớn.
Đối với Lục Nhân, 20.000 chắc chắn là một khoản tiền lớn.
Huống hồ, huyết mạch của Lục Nhân còn là phế phẩm, không cần dùng tới khai khiếu đan.
Thế nhưng, Lục Nhân lại lắc đầu, từ chối: “Ta không bán!”
“Không bán?”
Tiêu Hỏa Hỏa tỏ vẻ khó hiểu, hắn ta hỏi: “Vậy ngươi giữ lại làm gì?”
Lục Nhân mỉm cười, nói: “Tiêu sư huynh, ngươi muốn mua khai khiếu đan của ta thì chắc hẳn các sư huynh khác cũng muốn mua. Ngày mai ta sẽ đấu giá nó, ai trả giá cao thì ta bán cho người đó!”
Hiện tại, thứ hắn thiếu nhất chính là tiền, đương nhiên hắn không thể chỉ bán cho Tiêu Hỏa Hỏa với giá 20.000 đồng.
Tiêu Hỏa Hỏa nghe Lục Nhân nói vậy suýt thì thổ huyết, nếu biết trước Lục Nhân là gian thương thì hắn ta đã không lén lút tới gặp Lục Nhân để bàn chuyện này rồi.