Phó Thiếu Khâm tìm Trầm Tương một tháng rồi.
Ngay khi hắn cho rằng mình phán đoán sai, Trầm Tương không giống như những gì đã điều tra, nhưng đúng lúc này cô lại xuất hiện trong phòng bao của hắn.
Thật sự là hắn đã đánh giá thấp cô.
“ Phó tổng… chuyện này là sao?” Quản lý nhà hàng đang nơm nớp lo sợ nhìn Phó Thiếu Khâm.
“Cô ta tới đây bao lâu rồi?” Phó Thiếu Khâm hung ác nhìn quản lý.
“Một… một tháng.” Quản lý lắp bắp hồi đáp.
Một tháng!
Chính là từ lúc cô trốn khỏi Phó gia.
Cô cũng không phải muốn chạy trốn, cô chỉ muốn kiếm chút tiền mà thôi.
Chết tiệt!
Cô vừa ủy khuất vừa căm phẫn nhìn Phó Thiếu Khâm.
Thế giới này sao lại nhỏ như vậy?
“Anh nghe không rõ tôi nói gì à, buông tôi ra! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.” Cô liều mạng muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Phó Thiếu Khâm, nhưng không động đậy được chút nào.
Trán Trầm Tương đau toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Quản lý kinh hồn bạt vía quát lớn Trầm Tương: “Nguyễn Vãn, cô đừng có làm càn!”
“Nguyễn Vãn?” Phó Thiếu Khâm hừ lạnh một tiếng: “Cô lại giấu thân phận ra tù của mình đổi tên thành Nguyễn Vãn?”
Lúc này, quản lý đại sảnh, nữ nhân viên phục vụ vừa rồi để Trầm Tương thay mình bê thức ăn vào sợ tới mức không dám mở miệng.
Trầm Tương cực kỳ tuyệt vọng.
Cô còn thiếu hai ngày nữa là có thể nhận được tiền lương rồi.
Hiện tại tất cả đều tan thành mây khói.
“Tại sao anh như âm hồn bất tán vậy, tại sao!” Ủy khuất, tức giận trong nháy mắt khiến hốc mắt Trầm Tương đỏ bừng, cô đưa miệng cắn cánh tay của Phó Thiếu Khâm, khiến hắn đau đớn buông cô ra.
Trầm Tương xoay người bỏ chạy.
Hiện tại cô còn chưa có năng lực chống lại bất kì ai, cô chỉ có thể bỏ chạy.
Chờ Phó Thiếu Khâm kịp phản ứng, Trầm Tương đã chạy ra khỏi nhà hàng, cũng nhanh chóng lên một chiếc xe buýt, ngồi mấy trạm sau đó xuống xe.
Đi trên đường không biết tại sao Trầm Tương đột nhiên khóc lớn.
Cô thay thế Lâm Tịch Nguyệt vào tù, sau đó bị một người đàn ông đã chết đoạt đi lần đầu quý giá nhất, cuối cùng khó khăn lắm mới ra tù nhưng không bao giờ gặp lại mẹ nữa.
Chẳng lẽ cô còn chưa đủ xui xẻo sao?
Tên họ Phó này rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, vì sao phải bám lấy cô không buông!
Tại sao?
Là nhìn cô mới từ trong tù đi ra không nơi nương tựa nên dễ bắt nạt sao?
Trầm Tương khóc đến dạ dày buồn nôn, sau cùng cô ngồi bên vệ đường nôn thốc nôn tháo, sau cùng cô ngồi bên vệ đường nôn thốc nôn tháo, nhưng vì chưa ăn cơm, cô nôn ra đều là nước chua màu xanh lá cây.
Một người đi ngang qua tốt bụng lại gẫn vỗ vỗ lưng cô: “Cô gái, có phải đây là dấu hiệu mang thai không?”
Dấu hiệu mang thai?
Trầm Tương giật mình một cái.
Gần đây cô thường xuyên buồn nôn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ mang thai, được người qua đường nhắc nhở, lúc này cô mới nghĩ đến từ đêm hôm đó đến nay đã qua hơn một tháng.
Cô sợ hãi đi tới bệnh viện, nhưng trong tay chỉ cầm mấy chục tệ căn bản không đủ làm bất cứ xét nghiệm nào.
Bác sĩ đưa cho Trầm Tương một tờ giấy thử để cô làm xét nghiệm nước tiểu.
Mười phút sau có kết quả, bác sĩ khẳng định nói: “Cô mang thai rồi.”
Trầm Tương lảo đảo không vững: “Không, tôi không thể mang thai.”
“Có thể bỏ.” Bác sĩ lạnh lùng nói, sau đó ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài: “Người tiếp theo.”
Trầm Tương đi ra ngoài, bàng hoàng bất lực một mình ngồi trên ghế dài ở hành lang bệnh viện.
“Đừng khóc…… chị bé đừng khóc, lau nước mắt đi.” Một âm thanh nhẹ nhàng non nớt xuất hiện ở trước mặt Trầm Tương, cô đưa mắt nhìn cô bé còn đang đeo tã đứng trước mặt mình.
Cô bé mập ú dễ thương muốn vươn tay lau nước mắt cho Trầm Tương nhưng lại với không tới, liền lại gẫn vỗ vỗ vào chân của Trầm Tương.
Trái tim Trầm Tương trong nháy mắt bị cô bé trước mắt này làm tan chảy.
“Thật ngại quá, cục cưng của tôi là một đứa trẻ nhiều tình cảm tính.” Người mẹ trẻ tuổi đứng đối diện Trầm Tương giải thích.
“Cục cưng của cô thật đáng yêu.” Trầm Tương lễ phép đáp lại.
Cô hâm mộ nhìn mẹ con hai đi xa, Trầm Tương không khỏi vỗ lên bụng dưới, bây giờ cô đã không có người thân, đứa nhỏ trong bụng là cốt nhục duy nhất của cô.
Một loại cảm giác vui sướng và chờ mong bất giác trỗi dậy.
Nhưng, cô lấy cái gì nuôi sống cục cưng của cô đây?
Cô ngay cả tiền phẫu thuật cũng không trả nổi.
Sáng sớm hôm sau, Trầm Tương ôm một tia hy vọng đi tới bên ngoài ngục giam khẩn cầu bảo vệ: “Tôi có thể gặp dì Hạ Thục Mẫn một lần không?”
Lúc Trầm Tương vào ngục thì Hạ Thục Mẫn đã ở trong này vài năm rồi, dì Hạ rất chiếu cố cô, để cho cô tránh được rất nhiều đau khổ, cô không biết lai lịch dì Hạ như thế nào, nhưng có thể cảm giác được, dì Hạ rất có tiền.
Mỗi tháng, bên ngoài đều có người đưa đồ ăn uống phong phú cho dì Hạ.
Mấy trăm đồng Trầm Tương mang theo lúc ra tù là dì Hạ đưa cho cô ở trong tù.
“Hạ Thục Mẫn đã ra tù hơn một tháng rồi.” Bảo vệ nhìn lịch nhẩm nhẩm thời gian, nói.
“Cái gì?” Trầm Tương vô cùng ngạc nhiên.
“Cô là Trầm Tương phải không?” Người gác cổng đột nhiên hỏi.
Trầm Tương gật đầu: “Là tôi.”
“Lúc Hạ Thục Mẫn ra tù có để lại một số điện thoại nói là cho cô, ngày đó cô vừa ra tù đã bị một chiếc xe sang trọng đón đi, tôi gọi cô cũng không trả lời.”
“Cảm ơn.”
Hai giờ sau, ở bệnh viện tư nhân cao cấp nhất Nam thành Trầm Tương gặp được bạn tù của cô là Hạ Thục Mẫn.
Đôi mắt dì Hạ hơi chớp, vẻ mặt mệt mỏi nằm ở trên giường, mái tóc hoa râm nhưng cũng không làm che lấp được vẻ mặt ung dung quý phái của mình.
Trầm Tương có thể nhìn ra được, lúc còn trẻ dì Hạ nhất định là một mỹ nữ, nhưng không biết vì sao dì ấy lại ngồi tù?
“Dì Hạ?” Trầm Tương nhẹ nhàng gọi.
Hạ Thục Mẫn chậm rãi mở mắt ra, sau khi nhìn thấy Trầm Tương kích động ho khan một hồi, mới chậm giọng nói nói: “Trầm Tương, cuối cùng dì cũng nhìn thấy con, dì bảo tiểu tử thúi kia mang con đến gặp dì, nó vẫn luôn nói với dì con về quê, hôm nay con cũng trở về, trở về là tốt rồi.”
“Dì Hạ, con thật sự mới từ quê nhà trở lại.” Trầm Tương hỗ trợ nói dối theo.
Cô biết, thằng nhóc thối trong miệng dì Hạ nhất định là con trai dì Hạ.
Trầm Tương cuối cùng cũng hiểu, cô có thể được thả ra vô tội trước thời hạn, là con trai của dì Hạ đã bỏ ra rất nhiều công sức để vớt cô ra.
Người ta chịu vớt cô ra đã không tệ rồi, hào môn như vậy làm sao có thể để cho dì Hạ có bạn bè như cô?
Cho nên lừa gạt dì Hạ nói mình về quê rồi cũng không quá đáng.
“Dì vẫn luôn không quên, ở trong tù nếu không có con chăm sóc dì, dì sống không đến bây giờ, cũng không gặp được con trai dì.” Dì Hạ cảm động rơi lệ.
Trầm Tương lắc đầu: “Chúng ta không nhắc đến những chuyện đó nữa, lúc đó con chăm sóc gì không nghĩ đến sẽ có một ngày dì phải báo đáp con…”
Cô đang suy tư, phải mở miệng hỏi dì Hạ đang bệnh nặng vay tiền như thế nào?
Cắn cắn môi, Trầm Tương hạ quyết tâm: “Dì Hạ, con biết con không nên mở miệng với dì vào lúc này, nhưng con thật sự không có biện pháp, con…”
“Con làm sao vậy? Đã đến bên cạnh dì rồi, có gì không thể nói với dì.” Hạ Thục Mẫn hỏi.
“Dì à, dì… có thể cho con mượn ít tiền được không?” Đầu Trầm Tương cúi xuống rất thấp, không dám nhìn Hạ Thục Mẫn.
“Cô muốn bao nhiêu, tôi đưa cho cô.” Phía sau, một thanh âm ôn nhuận truyền đến.
Trầm Tương đột nhiên quay đầu lại, sợ tới mức ngay cả nói cũng không thuận miệng: “Sao lại là anh?”