Nghe được tin tức này, Trầm Tương chợt chua xót.
Rõ ràng cô và Phó Thiếu Khâm là vợ chồng, lại như người xa lạ.
Nhưng người Phó Thiếu Khâm muốn đính hôn lại là kẻ thù của Trầm Tương.
Đúng rồi!
Chính là kẻ thù!
Trầm Tương đến nay cũng không biết nguyên nhân cái chết của mẹ mình, cô muốn điều tra sự thật nhưng ngay cả lộ phí về nhà cũng không có, trong bụng còn đang mang thai.
Ngoài ẩn nhẫn cô không thể làm gì khác.
Hứa Anh bước nhanh đến trước mặt Lâm Chí Giang, kích động cầm tay Lâm Chí Giang: “Chí Giang, ông nói là thật sao? Phó Tứ thiếu thật sự muốn tổ chức đính hôn với Tịch Nguyệt chúng ta? Chẳng lẽ không cần gặp phụ huynh hai bên trước? Ông nội và cha của Phó Thiếu Khâm, đều tiếp nhận Tịch Nguyệt, không chê Tịch Nguyệt là con nuôi?”
Nghe được hai chữ “con nuôi”, trong lòng Trầm Tương lại càng chua xót.
Đều là được Lâm gia nuôi dưỡng.
Lâm Tịch Nguyệt được nhận nuôi lúc hai tuổi, vừa vào Lâm gia liền được vợ chồng Lâm Chí Giang và Hứa Anh coi là hòn ngọc quý trên tay, mà đứa trẻ mười hai tuổi gửi nuôi như cô, lại trải qua cuộc sống ăn nhờ ở đậu heo chó không bằng.
Trong lòng nhịn không được cảm khái: Mạng của Lâm Tịch Nguyệt sao lại tốt như vậy?
Trầm Tương ảm đạm đi ra ngoài.
“Đứng lại!” Hứa Anh chắn trước mặt Trầm Tương: “Năm mươi vạn!”
“Bà nói cái gì?” Lâm Chí Giang kinh ngạc nhìn Hứa Anh.
“Chúng tôi nuôi cô tám năm, cung cấp cơm ăn áo mặc cho cô, giúp cô thi đậu đại học, còn cho tiền mẹ cô chữa bệnh, chẳng lẽ tiền này từ trên trời rơi xuống sao?”
Lâm Chí Giang: “Hứa Anh! Bà đừng quên……”
“Tôi đừng quên cái gì mà đừng quên! Ông đừng quên cô ta họ Trầm không họ Lâm!” Hứa Anh đoạt lấy lời Lâm Chí Giang nói.
Lâm Chí Giang lập tức im lặng.
Trầm Tương nhìn đôi vợ chồng mặt đỏ mặt đen phối hợp hát hí khúc này, trong lòng vô cùng ghê tởm, ngoài mặt cũng chỉ nhàn nhạt: “Năm vạn đã đưa cho bà rồi! Nếu bà dám đào mộ mẹ tôi lên, tôi lập tức chết trước cửa Lâm gia cho bà xem.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Khi Trầm Tương rời khỏi Lâm gia, Lâm Chí Giang mới rống giận với Hứa Anh: “Tâm địa của bà sao lại độc ác như vậy!”
Hứa Anh cười lạnh: “Lâm Chí Giang, tôi nói cho ông biết! Vạn nhất có một ngày nó biết được người đàn ông Tịch Nguyệt muốn gả là người nó bỏ đi sự trong sạch cứu về, ông cho rằng nó không hận ông sao? Nếu việc này bị Phó Thiếu Khâm biết, cả nhà chúng ta sẽ mất mạng! Ông cho rằng tôi đòi nó năm mươi vạn là thật sự muốn tiền sao? Là tôi cố ý ép nó rời khỏi Vân Thành.”
“Ép nó rời đi? Bà để cho nó lẻ loi hiu quạnh một mình đi đâu?” Lâm Chí Giang hỏi.
“Thích đi đâu thì kệ nó!” Hứa Anh hừ lạnh:” Chỉ cần không ảnh hưởng đến hạnh phúc của Tịch Nguyệt bảo bối chúng ta là được. Lâm Chí Giang, chúng ta nhìn Tịch Nguyệt lớn lên từ nhỏ, cho nên ông đừng có nghĩ đi chỗ khác.”
Nhắc tới con gái Tịch Nguyệt, Lâm Chí Giang nhất thời quên mất Trầm Tương là ai. Ông ta tươi cười nhìn Hứa Anh: “Vợ à, mau chuẩn bị lễ phục cho hai người chúng ta tham dự tiệc đính hôn Tịch Nguyệt đi, đính hôn với Phó gia, chúng ta ăn mặc cũng không thể có chút qua loa.”
Hứa Anh hơi nghi hoặc: “Phó Tứ thiếu và Tịch Nguyệt đính hôn sao không ai báo cho chúng ta biết? Có phải ông nghe lầm rồi không?”
“Phó Thiếu Khâm trước giờ khiêm tốn, tính tình lại quá mức lãnh đạm, nhất là chuyện cầu hôn đính hôn với phụ nữ, lại càng không tự mình mở miệng! Mấy ngày trước cậu ta đích thân tới nhà bàn kết hôn với chúng ta đã là ngoại lệ rồi, bà còn muốn cậu ta dùng kiệu tám người khiêng tới đón Tịch Nguyệt sao? Không có cửa đâu.” Lâm Chí Giang nói.
Hứa Anh: “Vậy, khách sạn nơi tổ chức lễ đính hôn nên nói cho chúng ta biết chứ?”
“Biết rồi! Tôi có địa chỉ rồi, đến lúc đó chúng ta tự đi, ngàn vạn lần không được chọc Phó Thiếu Khâm tức giận, đợi Tịch Nguyệt chúng ta gả vào Phó gia, mang thai con của Phó Thiếu Khâm, đến lúc đó, cái gì cũng dễ nói.”
Hứa Anh gật đầu thật sâu: “Ông nói đúng.”
Vợ chồng Lâm gia cao hứng bừng bừng bàn bạc sẽ mặc gì trong ngày lễ đính hôn, mà Trầm Tương ra khỏi cửa lớn Lâm gia thì trong đầu toàn nghĩ đến không biết làm sao để tìm việc làm.
Nhưng cô, đi đâu tìm việc làm đây?
Bỗng dưng điện thoại di động vang lên, cô tưởng là bệnh viện của dì Hạ gọi tới, cầm lên thì thấy là một dãy số lạ, liền nhận máy: “Xin chào?”
“Xin hỏi cô là Trầm Tương phải không?” đầu dây bên kia lễ phép hỏi.
“Vâng, Tôi là Trầm Tương.”
“Chúng tôi nhận được sơ yếu lý lịch bản thảo cô gửi, muốn hỏi một chút, ngày kia cô có thể tới phỏng vấn không?”
“Ngày kia?”
Không phải là ngày Phó Thiếu Khâm đặt tiệc cưới sao?
Trầm Tương kích động: “Có, có rảnh, tôi có rảnh, cám ơn, cám ơn cô cho tôi cơ hội phỏng vấn, thật tốt quá.”
Vừa tắt máy, Trầm Tương lên xe buýt đi tìm mua vài thứ bút chì thước đo, cô muốn ở nhà luyện tập cho tốt. Cô không có máy tính cho nên tất cả đều phải vẽ bằng tay.
Ngày hôm sau, sáng sớm Trầm Tương đi bệnh viện thăm dì Hạ sau đó trở về liền tập trung vẽ cho đến đêm khuya, Trầm Tương biết cơ hội của mình rất thấp cho nên phải cố gắng.
Cô không có đường lui.
Ban đêm Phó Thiếu Khâm từ bên ngoài trở về thấy đèn của cô vẫn còn sáng, lại qua một hai giờ anh ra khỏi phòng ngủ nhìn thoáng qua lại thấy đèn của cô vẫn còn sáng, giơ tay đang định gõ cửa hỏi cô đang làm gì?
Suy nghĩ một chút, hắn lại buông tay xuống, trở về phòng ngủ của mình.
Hôm sau, Phó Thiếu Khâm dậy rất sớm.
Mẹ đã nói với hắn, hôm nay tổ chức lễ cưới với Trầm Tương, có thể không mời khách, chỉ là nghi thức mà thôi. Hắn muốn cùng Trầm Tương đón mẹ, sau đó thì đến khách sạn.
Nhưng mà, ở trong phòng khách đợi ước chừng một giờ, cũng không thấy Trầm Tương từ trong phòng ngủ đi ra, Phó Thiếu Khâm nhịn không được nhíu chặt mày.
Bình thường cô đều ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới đến bệnh viện chăm sóc mẹ sao?
Người phụ nữ này đúng lười mà!
Lại đợi một giờ, Trầm Tương vẫn không đi ra, Phó Thiếu Khâm hai tròng mắt bốc lên một cỗ hàn khí, hắn đứng dậy đi tới phòng ngủ Trầm Tương, nhấc chân đá văng cánh cửa.
Thấy phòng ngủ lộn xộn, Phó Thiếu Khâm lại ngây ngẩn cả người.