Kiệt Kiệt Thích Nhi Nhi
"Vậy vợ tương lai của con tên gì?" Vũ Khải Kiệt chỉ tay vào người con gái trước mặt.
Tạ Khả Nhi nghĩ cô cũng nên làm quen với người này một chút, ngồi im cũng không nên, cô đứng dậy liền dẫn người trước mặt về chỗ rồi nói.
"Em là Khả Nhi, anh cứ gọi em là Nhi Nhi là được, còn anh? Có thể nói cho em biết tên anh được không?"
Thật ra là cô có tìm hiểu từ trước rồi, mặc dù anh ngốc nhưng lại nổi tiếng và thu hút truyền thông bởi vẻ ngoài cực kì điển trai, trong năm anh em thì Vũ Khải Kiệt thừa hưởng hết tất cả nhan sắc và vóc dáng, với lại ban nãy ông Vũ Vĩ Đại cũng có nói tên anh.
Chỉ tiếc nếu anh bình thường thì sẽ phong độ ngời ngợi như thế nào nữa, có lẽ cũng chưa tới lượt cô mà biết mấy trăm em gái khác đang tranh giành ấy chứ.
Cô không có chủ đề gì để hỏi, chỉ là muốn nghe anh giới thiệu nên mới hỏi lại.
Ai đó gật đầu ấp a ấp úng trả lời.
"Khải... Khải Kiệt."
Vũ Khải Kiệt vậy mà nghe lời cô, Vũ Vĩ Đại thấy vậy thì ưng lắm cùng ba cô cười khoái chí đi à.
"Vậy từ giờ trở đi em sẽ gọi anh là Kiệt Kiệt nhé?"
Vũ Khải Kiệt không trả lời cô mà kéo tay áo Vũ Vĩ Đại rồi nói rõ to.
"Ba, Kiệt Kiệt thích Nhi Nhi."
Hai người đàn ông lớn tuổi nhất thì cười rõ to, Khả Nhi thì mặt đỏ bừng chỉ biết cúi gầm mặt xuống.
...
Buổi ra mắt cực kì ổn thoả lúc Tạ Khả Nhi chào tạm biệt và cùng ba ra về thì có cánh tay mạnh mẽ kéo Tạ Khả Nhi lại.
"Nhi Nhi đi đâu vậy, chúng ta còn chưa kịp chơi với nhau." Vũ Khải Kiệt nhìn cô với ánh mắt mong chờ.
Sợ Tạ Khả Nhi khó xử Vũ Vĩ Đại đã nói thay giúp cô.
"Kiệt Kiệt, khi nào đám cưới xong vợ mới có thể về chơi cùng với con, con ngoan để vợ về nhà vợ nhé."
"Không chịu, vậy thì phải cưới nhanh nhanh cơ." Cánh tay mạnh mẽ vẫn chưa có ý nới lỏng.
Vũ Vĩ Đại biết, nếu như ông không tổ chức hôn lễ sớm như mong muốn cùa Khải Kiệt, nó sẽ làm ầm cái nhà này lên mất.
"Được rồi, được rồi, vậy con để cho vợ về nhà một tuần rồi vợ lấy con nhé."
"Không, ba ngày cơ." Vũ Khải Kiệt cương quyết nói.
Tạ Khải Khánh, Tạ Khả Nhi, Vũ Vĩ Đại đều sốc với sự đột ngột này.
Vũ Vĩ Đại không còn cách nào khác liền lí nhí với ba cô.
"Giám đốc Tạ, ông xem thử coi có thể kết hôn sớm sau ba ngày nữa không?"
"Chuyện này..." Tạ Hải Khánh thầm nghĩ.
Đứa con gái cưng của ông, đã cưới một người chồng không bình thường rồi lại còn phải cưới vội cưới vàng nữa.
"Dạ được ạ, ngài cứ về trước sắp xếp, gia đình con cũng sẽ chuẩn bị sớm ạ." Tạ Khả Nhi vỗ vỗ vào tay ba cô như thể nói mọi chuyện sẽ ổn thôi.
"Kiệt Kiệt, anh về chuẩn bị cho thật tốt, sau ba ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn, em thích nhất là lễ đường có hoa baby xanh, anh có thể vì em mà đồng ý chuẩn bị loại hoa đó không?"
Tạ Khả Nhi nở nụ cười duyên dáng mà nói với chồng tương lai.
"Được, được... chỉ cần Nhi Nhi thích Kiệt Kiệt có thể làm." Vũ Khải Kiệt vừa nói vừa gật đầu răm rắp.
"Vậy thì bây giờ để em về ba ngày sau mình gặp lại nhé."
"Nhi Nhi hứa nhé, ba ngày sau làm đám cưới với Kiệt Kiệt nhé."
"Em hứa."
...
Chiếc xe lăn bánh trên con đường thành phố tấp nập.
"Con không hối hận sao?" Tạ Hải Khánh ngồi trên xe quay sang hỏi con gái.
Tạ Khả Nhi lắc đầu:"Sao con lại hối hận ạ, con thấy cũng thú vị mà."
Tạ Hải Khánh cũng không nói gì thêm.
...
Ở gia đình nhà họ Vũ, có ai đó đang nhốn nháo nhốn nháo khắp nhà.
"Kiệt Kiệt sắp có vợ rồi, Kiệt Kiệt sắp có vợ chơi cùng rồi."
Vũ Khải Kiệt như đứa trẻ to xác mà chạy khắp mọi nơi trong nhà.
Vũ Khải Anh và Vũ Khải Minh vừa ở công ty về thì chỉ biết mệt mỏi mà ôm đầu, bất chợt Vũ Khải Anh liền nói với Vũ Khải Kiệt.
"Anh Kiệt, anh sắp cưới vợ mà lại chưa đeo nhẫn cầu hôn cho vợ sao?"
Vũ Anh Minh nghe vậy liền nói thêm.
"Cả nhẫn cưới nữa anh hai, nhẫn cưới phải mua hai chiếc, của anh và của chị dâu sẽ trao nhau trong ngày cưới."
"Cần phải có nhẫn mới được lấy vợ sao?" Khải Kiệt vô tư hỏi lại.
Vũ Khải Anh và Vũ Khải Minh nhìn nhau, sau đó thì giải thích cho Vũ Khải Kiệt hiểu về nhẫn cầu hôn và nhẫn cưới, xong ai đó liền bật dậy nói to.
"Kiệt Kiệt đi mua nhẫn, mua nhẫn cầu hôn vợ, rồi dẫn vợ đi mua nhẫn cưới.
Vũ Minh Anh thấy vậy thì kêu trợ lí chở Vũ Khải Kiệt đi.
"Minh Triệu, cậu mau chở anh Kiệt đi mua nhẫn để cầu hôn chị dâu đi."
"Vâng thưa cậu chủ."
Vậy là Vũ Khải Kiệt chuẩn bị các thứ rồi lên xe đi tới nhà vợ tương lai.
"Anh ba, anh thật hay, vậy là chúng ta có thể ngủ ngon một chút rồi"
"Được rồi, em lên ngủ đi, dù sao đi nữa cũng phải cho người đi theo anh hai, chứ không biết được người của bà ta sẽ nhân cơ hội để làm gì." Vũ Khải Anh thở dài.
Vũ Khải Minh vỗ vai Vũ Khải Anh an ủi.
"Sẽ ổn thôi anh ba, ngoại trừ thằng Khải Hoàng thì sau lưng anh hai còn ba chúng ta và còn cả mẹ, sẽ không ai làm gì được đâu." Nói xong Vũ Khải Minh ngáp dài ngáp ngắn lên lầu, làm việc cả đêm chỉ mong được một giấc ngủ ngon lúc này.
Với Vũ Khải Anh thì anh Kiệt là một người anh rất tốt, nhưng tất cả đều là mụ dì ghẻ đã phá tan không khí hạnh phúc của gia đình anh, hại anh Kiệt phải ngốc nghếch như vậy.
Cũng vì gia đình, anh Kiệt đã cố gắng ngăn cản không cho bà ta bước vào căn nhà này, vậy mà mọi thứ đều sụp đổ khi quyết định của ba bọn anh lại chấp nhận bà ta chỉ vì bà ta đã mang thai. Vì thương mẹ nên anh Kiệt đã rất cảm thấy có lỗi tự nhốt mình trong phòng, hành hạ bản thân tới mức bệnh.
Mẹ của bọn anh thì lại suốt ngày đau ốm vì ăn uống không đều độ, hẳn mỗi lần nhìn người mặt dày kia, mẹ chắc không cam lòng. Hiện bây giờ mẹ đang ở bên nước ngoài với đứa em trai, chắc cũng sắp về rồi.
"Anh à, em sẽ trả thù cho anh, trả cho bằng hết. Và mẹ, hãy nhìn con tống được bà ta ra khỏi căn nhà này." Bàn tay nắm thành nắm đấm, hại không thể ra tay thẳng người đàn bà thâm độc đó.