Thời gian qua nhanh mới đó mà đã 2 năm. Nhật Tâm bây giờ đã 6 tuổi. Trương Cảnh đã 8 tuổi còn Dương An đã 9 tuổi. Ở triều đại này, trẻ em đến trường học muộn hơn. Thông thường từ 8-10 mới bắt đầu đến trường. Trước đó nếu có chăng cũng là tự học ở nhà. Đến trường phần đông là nam tử 1000 ngưới mới có 1 nữ tử dám đến trường thương đó là con của những “nhân vật lớn” cũng là hiện tượng lời ra tiếng vào ko ít.
Dương An và Trương Cảnh đến tuổi đi học Nhật Tâm đề nghị với bà nội cho cả 3 đến một trường học nổi tiếng nhất An Dương. Trường Tọa Lạc trên núi Thất Sơn tên là Quang Môn quốc tự giám. Trường không chỉ nối tiếng vì vẻ đẹp kiến trúc, phong cảnh, là trường dành cho con đại phú, quan lớn, hoàng thân vì học phí rất cao, mà còn nổi tiếng vì là ai muốn vào học cũng phải trải qua một kì thi, chỉ đậu mới có thể vào học.
Khoa đại nương cưng chiều đứa cháu này như vậy nên dễ dàng đồng ý, cho 3 bọn họ cùng đến Thất Sơn. “Sống là trải nghiệm” Nhật Tâm hồ hởi lên đường, nhưng nàng đến đó học nhưng chỉ mang quần áo của nam tử. Nàng chính là không muốn vừa đến đã lại gây ra náo loạn.
Cuối cùng bọn họ cũng đến nơi trên đỉnh núi cao chót vót tách biệt với bên ngoài, khung cảnh mờ sương như mộng mị, không khí trong lành, từng đợt linh khí tỏa ra. Chưa cần biết nơi này đào tạo thế nào nhưng linh khí ở đây rất phù hợp cho nàng tu luyện. Nàng chính là ôm vọng tưởng tu luyện lâu dài có thể thành tiên. Nếu không thành tiên cũng có thể trường sinh bất lão.
Từ xa họ đã nhìn thấy khuôn viên rộng lớn của trường, quả danh bất hư truyền. Một trường học không chỉ đẹp mà còn bề thế, nguy nga tráng lệ không kém gì hoàng cung trong phim cổ trang. Nàng chính là mắt sáng lấp lánh ngập tràn tình yêu cho ngôi trường này ko hay biết có kẻ cũng đang dùng ánh mắt đó mà nhìn điệu bộ của nàng.
Họ nhanh chóng vào trường, còn đang chạy trên đường thì bọn nàng đã bị chặn bởi một cô bé ăn mặc cầu kì, vàng đeo ngập người như thể ko biết sợ nặng. Nhật Tâm ngạc nhiên nhìn vẻ mặt của công chúa này, đi theo bên còn có 2 tiểu công tử. vị trí đứng của 2 bên như bố trí thành 2 đội chuẩn bị chiến đấu. Nhìn sự vênh váo của tiểu thư nọ cùng sự hung hăng của 2 tiểu công tử kia khiến nàng thấy buồn cười.
-Ngươi không được đi đường này.--- Tiểu cô nương hất cằm lên trời nói.
-Tại sao?--- Nhật Tâm vẫn điềm đạm.
-Đương nhiên là vì, chỗ này bổn quận chúa đang chơi.---Vẫn giữ thói ngang ngược như vậy tiểu quận chúa bên kia tiếp tục hống hách.
Không đua, ko chen, ko gây chuyện, dù sao, nàng cũng là ma mới, nhẫn một chút tìm hiểu thế giới xung quanh rồi mới ra quyết định.
Thấy Nhật Tâm ko nói năng gì biểu ca và nam sủng của nàng cũng chỉ có thể nhẫn, nhưng đối với nam nhân mà nói làm sao dễ dàng để nữ nhân họ yêu thích bị ức hiếp “này tiểu quận chúa hãy đợi đấy”.
Nhật Tâm nàng phất quạt phẩy phẩy ra một vẻ rất phong tình, khiến tiểu quận chúa kia chớp mắt một cái, là phụ nữ với nhau nàng biết ai đó đã “trung chiêu”. Phải chăng nên “thuận nước đẩy thuyền”.
-À, thì ra là quận chúa xinh đẹp có nhã hứng chơi ở đây. Ta đường đường là nam tử hán nếu làm phiền nhã hứng của một mỹ nhân như muội thì thật thất lễ. Ta sẽ đi đường vòng. --- Nói rồi Nhật Tâm nở một nụ cười thật tươi, ung dung bước trên đường đất, không ngoảnh đầu lại. Bỏ lại tiểu quận chúa đang nhìn theo.
-Hắn là ai? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Điều tra rõ ràng cho bổn quận chúa--- khóe miệng khẽ cong có ý cười, Liên Hoa Quận chúa ra lệnh.
-Muội sao lại chịu nhẫn như vậy. Quận chúa thì đã sao chứ. Vào đây học thì ai cũng như ai. Muội lại còn khen ả xinh đẹp. Ta nhìn mãi cũng ko ra ả hống hách đó có gì đẹp.--- Trương Cảnh không giấu vẻ bực bội.
-Đúng! Vào đây học thì ai cũng như ai. Nhưng ra khỏi trường thì ả có thể hạ lệnh chém bay đầu chúng ta. Mặc khác dù sao cũng là nữ nhi, nên nhường nhịn người ta một chút--- Nhật Tâm vỗ vai Trương Cảnh nói.
Bọn họ nhanh chóng được gọi ra tập trung điểm danh cùng tất cả mọi người. Có một tên cứ nhìn nàng chằm chằm khiến nàng khó chịu, tiểu quận chúa kia cũng chủ động xếp hàng gần đó.
Điểm danh xong mọi người được ăn trưa. Cơm canh thanh đạm không có nhiều sơn hào hải vị, nhưng chế biến nêm nếm rất ngon, có thể nói là cực phẩm.
Liên Hoa quận chúa kia ăn sơn hào hải vị đã quen chưa động đũa, đã khóc lóc om sòm ăn vạ cứ như là bị ai ức hiếp ghê lắm. Ngay lập tức có một nam nhân phong thái nho nhã đĩnh đạc bước đến. gắp ngay một món thức ăn vào miệng nàng. Một hồi khóc cười với vị công tử tướng mạo xuất chúng kia thì quận chúa cũng ngoan ngoãn ăn hết bát.
Nhật Tâm cảm thấy quá ồn ào lấy một cái màn thầu leo cùng biểu ca và sủng nam ra ngoài chơi. Bỗng có tiếng gọi.
-Khoa Nhật Tâm
Nàng quay lại thì ra là công tử tướng mạo xuất chúng kia.
-Sao ngươi biết tên ta? ---Nàng cau mặt ngạc nhiên.
-Không nhận ra ta sao? Trác Phong nè.--- Hắn vui vẻ nhìn nàng để bị dội một gáo nước lạnh.
-Trác Phong nào? Ta đã gặp qua ngươi sao. Ngại quá ta ko nhớ-- Nhật Tâm ngãi đầu.
-ngươi là tên nào? Nếu chỉ là gặp nhau vài lần cũng ko phải là thân thuộc gì, ko cần khoa trương thân thiết như vậy --- Trương Cảnh lên tiếng.
-Không sao, tuy ta không nhớ huynh là ai, nhưng chúng ta có thể làm quen lại từ đầu, biết đâu còn trở thành hảo bằng hữu, hảo huynh đệ. – Nhật Tâm mỉm cười thân thiện.
-Ngươi nói đúng. --- “Biết đâu còn làm hảo phu thê.” Câu này hắn nói thật nhỏ, tưởng ko ai nghe, không biết rằng trời phú Dương An, Trương Cảnh có thính giác cực nhạy đã bỏ hết vào tai.
Cũng chưa kịp nói gì nhiều thì quận chúa diêm dúa đã bước tới. Đương nhiên Nhật Tâm nàng chính là ko muốn chuốc rắc rối với quý cô này, nên đã nhanh chóng chuồn lẹ.
Dương An và Trương Cảnh thì vứt cho Trác Phong một cái nhìn chán ghét. Nhật Tâm đã nhảy chân sáo đi phía trước ra hoa viên. Còn Dương An và Trương Cảnh đi đằng sau, mặt mày xám xịt, ko lộ được chút vui vẻ nào