Anh ngồi yên một chỗ tuy nhiên khí chất không thể che lấp được, áo sơ mi cởi hai cúc đầu thấp thoáng vòm ngực mạnh mẽ, mái tóc vương vài sợi trên trán, đặc biệt đôi mắt hờ hững quyến rũ càng làm tăng thêm sức hút vốn có, Thời Khuynh Ngang nghĩ nếu anh ta không phải là trai thẳng chính hiệu thì cũng phải động lòng trước dung nhan kia của Quân Dư Thần rồi.
Đồng tử Quân Dư Thần nhìn về xa xăm, hồi tưởng lại cái đêm ba năm trước đó, khi anh bị bỏ thuốc mơ hồ không nhìn rõ khuôn mặt của người con gái đó là ai, cả giọng nói cũng không, sáng hôm sau anh tỉnh lại nhìn thấy trên ga giường có một vệt máu đọng lại, còn cô gái kia đã biến mất, Quân Dư Thần cho người điều tra tìm ra cô gái đó nhưng không thể nào tìm được, cho đến một ngày Quân Quốc Khiêm đột nhiên mang về một đứa trẻ mang trong mình dòng máu của Quân gia.
Quân Dư Thần tất nhiên không thể nào chấp nhận được, vì để làm vui lòng ông nội nên anh mới để Quân Duệ ở nhà mình, còn thực chất trong lòng không coi cậu là con trai của mình.
Quân Duệ cũng cảm nhận anh không yêu thương cậu, từ nhỏ đã rất ít nói, nhưng anh bảo gì cũng đều làm theo.
Dần dần, anh không còn bài trừ Quân Duệ nữa nhưng để coi cậu là con trai của mình thì thực sự Quân Dư Thần chưa thể chấp nhận hoàn toàn.
Thấy anh chìm vào suy tư, Thời Khuynh Ngang lại hỏi:
“Đã ba năm trôi qua rồi, liệu cậu có tìm được không? Hơn nữa nếu cô ta biết mình mang thai con của cậu thì đã tìm đến rồi đòi một đống tiền rồi.”
Thời Khuynh Ngang biết có cô gái nào lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy, thậm chí lần đó Quân Dư Thần bị bỏ thuốc cũng là âm mưu của một người phụ nữ.
Trong lòng anh ta thầm than: đẹp trai cũng khổ thật đấy, cứ như anh ta lại chẳng có cô gái nào bỏ thuốc cả…Thời Khuynh Ngang cũng muốn một lần được thử cảm giác ấy, đáng tiếc lại không có một ai…
Quân Dư Thần bấy giờ mới lạnh nhạt lên tiếng:
“Tôi có cảm giác Bối Di chính là người đó.”
“Phụt…”
Thời Khuynh Ngang phun luôn ngụm rượu trong miệng ra, hai lông mày nhíu chặt với nhau:
“Sao có thể? Cô ta chỉ vừa mới gặp cậu mà thôi, cậu không nghĩ cô ta đang lợi dụng cậu à? Cả kể Quân Duệ có bám lấy cô ta thì đó cũng chỉ vì thằng bé thiếu hơi mẹ thôi, đâu thể nào là mẹ ruột của nó được.”
“Lúc tiếp xúc với cô ấy tôi không bị bài trừ, cả cô gái năm xưa cũng thế, còn nữa, mùi nước hoa trên người bọn họ rất giống nhau.”
Thời Khuynh Ngang vẫn không thể nào tin được:
“Dư Thần, tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu, cậu từng điều tra cô ta rồi còn gì, Bối Di từng có một đời chồng, chẳng lẽ cô ta lại không quan hệ với chồng của mình hay sao? Hai người họ tuyệt đối không thể là một được đâu. Có thể chỉ là cảm giác của cậu mà thôi.”
Quân Dư Thần lại chìm vào suy nghĩ của mình, cảm giác của anh trước giờ luôn đúng, không thể nào nhầm được, phải điều tra rõ ràng chuyện này mới được…
Thời Khuynh Ngang thấy anh đột ngột đứng dậy, lập tức hỏi:
“Cậu đi đâu thế?”
“Về nhà.”
Anh ta liền phản đối:
“Không được! Cậu gọi tôi ra đây sau đó liền về nhà, Quân Dư Thần, cậu nỡ lòng nào để tôi một mình bơ vơ ở đây?”
Anh lạnh lùng rút tay ra sau đó hờ hững nói:
“Nếu cậu cảm thấy cô đơn thì gọi mấy cô em của cậu đến.”
Thời Khuynh Ngang á khẩu nhìn hình bóng của Quân Dư Thần biến mất khỏi cửa mà khóc ròng, không còn cách nào lại phải để các cô em xinh đẹp an ủi tâm hồn của anh ta mà thôi…
Quân Dư Thần lái xe về nhà, trên đường còn châm một điếu thuốc hút, chất nicotine khiến đầu óc của anh thoải mái hơn, làn khói mập mờ bay lên bao bọc đường nét khuôn mặt anh, thấp thoáng những cảm xúc trong đôi mắt.
Vừa về đến nhà, anh đã hỏi Ngô quản gia:
“Bối Di đâu?”
“Tiểu thư và thiếu gia đang ở trên lầu ạ.”
Bước chân anh có chút vội vã, khẽ đẩy cánh cửa phòng ngủ của Quân Duệ ra, thấy Bối Di đang gục đầu bên cạnh giường Quân Duệ, còn cậu thì đã ngủ say. Anh tiến đến gần còn nhìn thấy tay cô đang cầm một quyển từ điển.
Quân Dư Thần cảm giác trái tim mình lỗi mất một nhịp, nhìn cảnh tượng này anh bỗng thấy mong chờ vào kết quả kiểm tra nhiều hơn, không biết từ lúc nào trong đầu anh đã nhen nhóm một thứ cảm xúc không tên mà chính anh cũng không biết nó là gì.
Anh cúi người bế cô lên, Bối Di vô thức rúc sâu vào ngực anh, có lẽ vì cô quá mệt nên ngủ rất say chẳng hề biết gì cả.