• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Mỹ Kỳ nhảy phắt xuống định lao tới đánh cô nhưng Bối Di đã nhanh chóng lên xe ô tô rời đi, cô ta tức quá mà không làm được gì, gương mặt đỏ au, dậm chân bình bịch. Bối Di nhìn qua gương chiếu hậu, khoé môi cong lên thích thú, còn Lương Mỹ Kỳ lúc đó quay sang trách mắng Trình Mục Dương thậm tệ.

“Sao anh cứ đứng im một chỗ như thằng ngốc vậy?! Bị cô ta nói thế mà cũng không biết đường mà lên tiếng!”

Mặt mũi anh ta tối sầm lại, Trình Mục Dương vẫn nhẫn nhịn không nói gì cả. Lương Mỹ Kỳ giận cá chém thớt, sỉ nhục anh ta bằng những lời lẽ rất quá đáng:

“Trình Mục Dương, anh xem lại mình đi! Ngày trước thì nói rằng anh rất yêu tôi, sẽ chăm sóc cho tôi, bảo vệ cho tôi, mua cho tôi những gì mà tôi thích nhưng hiện tại thì sao? Anh chỉ là mội kẻ vô dụng bị Lục Bối Di sỉ nhục, hơn nữa còn làm tôi mất mặt!”

Hai bàn tay của Trình Mục Dương siết chặt vào nhau nổi lên khớp xương trắng bệch, gân xanh trên thái dương co rút, anh ta nghiến răng, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.

“Mỹ Kỳ, em thôi đi có được không?”

Lương Mỹ Kỳ sửng sốt, chỉ thẳng ngón tay vào mặt anh ta:

“Anh dám mắng tôi?”

“Trình Mục Dương, anh dám quát tôi à?!”


Cô ta hét lên, Trình Mục Dương hít sâu một hơi, giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng, có giống mắng cô ta? Hay chính cô ta mới là người sỉ nhục anh ta?

Lương Mỹ Kỳ giãy nảy lên:

“Trình Mục Dương, anh nghĩ anh là ai mà dám lớn tiếng với tôi? Anh có biết để được như ngày hôm nay thì gia đình tôi đã giúp anh bao nhiêu không?!”

Câu nói đó của cô ta giống như chiếc kéo cắt đứt chút kiên nhẫn còn sót lại của anh ta, Trình Mục Dương không kìm được mà vung tay tát cho cô ta một cái.

“Chát!”

Lương Mỹ Kỳ trợn tròn mắt, hai tay ôm má phải của mình, không tin nhìn anh ta.

“Anh còn dám đánh tôi?”

Cô ta lao tới đấm liên tục vào ngực anh ta, Lương Mỹ Kỳ dù sao cũng chỉ là phụ nữ, sức lực so với Trình Mục Dương không thể bằng. Hai tay cô ta bị giữ chặt, hai mắt của anh ta đỏ lên, Trình Mục Dương gằn giọng nói:

“Lương Mỹ Kỳ, cô đừng có quá đáng quá!”

“Tôi quá đáng? Trình Mục Dương đồ khốn! Có phải anh thấy con nhỏ Lục Bối Di kia trở về nên anh trở mặt với tôi không?!”

Trình Mục Dương như bị nói trúng tim đen, nhất thời không phản bác được gì, Lương Mỹ Kỳ giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh ta, cười khẩy:

“Tôi nói đúng rồi chứ gì? Có phải bây giờ anh thấy cô ta xinh đẹp nên muốn quay lại với cô ta không?”

“Cô đừng có mà nói linh tinh!”

Anh ta bực bội gắt lên, Lương Mỹ Kỳ bật cười, nói:

“Linh tinh? Vừa nãy ánh mắt mà anh nhìn cô ta đã nói lên tất cả rồi!”

Lương Mỹ Kỳ nói xong, giận dữ bắt xe bỏ về, Trình Mục Dương hậm hực đá văng viên sỏi dưới đất, anh ta thừa nhận ban nãy khi nhìn thấy Bối Di liền bị cô thu hút, Trình Mục Dương nhớ đến những ngày tháng cô vất vả vì anh ta mà không kêu than lấy một lời, rồi những lúc cô dịu dàng chăm sóc cho anh ta, bấy giờ anh ta mới cảm thấy mình quá ngu ngốc!

….

Bối Di không biết xử lý chuyện này thế nào nên đành gọi điện thoại cầu cứu Ái Ái, chuông vừa đổ đã có người bắt máy ngay lập tức.

“Ái Ái, nguy rồi, cứu mình với…”

“Có chuyện gì vậy?”

Bối Di thuật lại chuyện ban nãy cho cô ta nghe, Ái Ái tặc lưỡi:

“Không hổ danh là Quân Diêm Vương! Hắn rõ ràng là muốn làm khó cậu mà…”

“Mình lấy đâu ra năm trăm triệu cơ chứ…” Bối Di khóc không ra nước mắt.

Ái Ái ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:

“Khoan đã, Bối Di, đây có lẽ là cơ hội của cậu đó.”

“Cơ hội?” Bối Di không hiểu, cơ hội gì cơ?

Ái Ái liền giải thích:

“Quân Dư Thần tuy lạnh lùng nhưng vị thế của hắn đang đứng đầu trong thành phố Thịnh Thế này, chi bằng cậu mượn hắn trả thù Lương Mỹ Kỳ và Trình Mục Dương, khiến cho đôi cẩu nam nữ đó tức chết thì thôi!”. Truyện Võng Du

Ba năm trước Bối Di đột nhiên biến mất làm Ái Ái rất lo lắng, cô không hề kể cho Ái Ái nghe những đau khổ mà mình từng trải qua, cho đến khi cô ấy lo lắng đến tìm Trình Mục Dương thì mới biết anh ta đã kết hôn với Lương Mỹ Kỳ, Ái Ái đã giận dữ tát cho Trình Mục Dương một cái, sau đó tìm mọi cách liên lạc với cô.

Nhưng Bối Di đã đổi hết số điện thoại, cho đến khi giảm cân thành công cô mới có can đảm gọi điện cho Ái Ái.

Bối Di nhớ tới ánh mắt lạnh băng của Quân Dư Thần, nghĩ ngợi hồi lâu sau đó trả lời:

“Hay là thôi đi. Mình thấy anh ta đáng sợ quá, không thể nào lợi dụng được đâu.”

“Bà cô của tôi ơi…ai bảo cậu lợi dụng anh ta, ý của mình là hai người hợp tác cùng có lợi, cậu có hiểu không? Anh ta muốn cậu chăm sóc con cho anh ta, còn cậu muốn trả thù, vậy là lợi cả đôi đường rồi còn gì.”

Bối Di bị những lời nói của Ái Ái thuyết phục, cô hỏi:

“Cậu nghĩ anh ta có đồng ý không?”

“Nói thật thì…mình cũng không biết!”

Đoán ai cũng được, riêng tâm tư của người đàn ông đó thì Ái Ái không thể nào biết được, cô ta vừa cười vừa nói:

“Cậu thử trao đổi với anh ta xem, nếu không được thì lừa anh ta một vố, trói anh ta rồi ném lên giường, bắt anh ta chịu trách nhiệm ha ha…”

Bối Di đang uống nước liền bị sặc, cô thật sự không hiểu được trong đầu con nhỏ Ái Ái này chứa cái gì nữa.

“Này cậu nói gì thế? Nếu như để Lam Khắc nghe thấy nhất định sẽ không hay đâu.”

Lam Khắc là bạn trai của Ái Ái, là một bác sĩ ngoại khoa, điển trai tài giỏi, Ái Ái trề môi nói:

“Mặc kệ cái tên đầu gỗ đó đi! Hắn ta nghĩ thế nào thì có liên quan gì tới mình chứ?”

Bối Di cảm thấy kì lạ, bình thường Ái Ái bám dính lấy Lam Khắc cơ mà.

“Hai người cãi nhau à?”

“Chuyện dài lắm, mình sẽ kể sau, tối nay đi chơi đi, chị đây mời cậu!”

Bối Di cũng đang chán nản, lập tức đồng ý.



Chín giờ tối, Bối Di đã có mặt ở quán bar nơi mà trước đây cô vẫn hay lui tới, mấy năm rồi nên quán cũng sửa lại to hơn, Bối Di mặc một chiếc váy ngắn màu đen bó sát vào cơ thể, lộ ra đôi chân dài thon thả, vòng eo nhỏ như con kiến, mái tóc dài suôn mượt buông lơi trên vai, khuôn mặt được trang điểm đậm, mắt đánh màu khói, kẻ mắt mèo, mascara cong vút, mấy gã đàn ông vừa nhìn thấy Bối Di thì hai mắt đã sáng bừng.

Mỗi bước chân của Bối Di là tiếng giày cao gót gõ cồm cộp xuống sàn, hương nước hoa đặc biệt chỉ riêng mình cô mới có lan toả trong không khi, hoà quyện với sự quyến rũ của cô khiến cho cánh mày râu xung quanh mê đắm.


Bối Di nở nụ cười ngồi xuống trước quầy, nói với bartender:


“Một ly sam panh, cảm ơn.”


Trình Mục Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc mới quay sang, nhìn kỹ mới phát hiện ra là Bối Di, hơi men trong người anh ta bốc lên, anh ta bỗng vòng một tay qua sau ghế cô, ghé sát người vào gần hơn.


“Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp vợ cũ ở đây.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK