Sau khi Trần Báo xác nhận đúng thật là Lăng Nghị, không hề do dự, lập tức chạy thẳng tới trước mặt anh, thay đổi vẻ mặt sát khí vừa rồi, lộ ra vẻ mặt cung kính nịnh nọt, cúi người thật sâu nói: “Anh Nghị, sao lại tới đây? Sao anh không báo trước một tiếng để tôi còn giữ lại phòng Cửu Ngũ Chí Tôn cho anh?”
Ầm ầm ầm!
Sau khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy như có tiếng sấm nổ tung trong đầu, chấn động đến mức bọn họ phải há hốc mồm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Anh Báo, người mà Khương Bác Văn phải lôi cả bố mình ra cũng không thể trị được, lại khom lưng uốn gối trước mặt Lăng Nghị như vậy?
Chu Ấu Vi há hốc miệng, trong mắt tràn đầy nước mắt;
Tôn Di trợn to mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc;
Dụ Dương nghĩ tới lời mình vừa nói, cảm giác cứng họng như vừa nuốt phải ruồi bọ;
Khương Bác Văn đột nhiên cảm thấy, mặt bên kia của cậu ta cũng bắt đầu nóng rát đau đớn.
……
Biểu cảm của mọi người đều vô cùng xuất sắc!
Nhưng đều không có ngoại lệ, trên mặt bọn họ đều trộn lẫn hai loại biểu cảm xấu hổ và hối hận.
“Em họ của vợ tôi đang tổ chức sinh nhật, không yên tâm nên đến đây xem”. Lăng Nghị chỉ vào Chu Ấu Vi, sau đó đặt tay lên vai Trần Báo: “Sao vậy, cậu muốn cô ấy đi phục vụ khách hàng của cậu à?”
“Không có không có, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!” Trên mặt Trần Báo toát mồ hôi lạnh: “Tôi không biết cô ấy là em họ của vợ anh, nếu tôi biết thì dù anh có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám!”
Nói xong, Trần Báo liền quay người lại gầm lên giận dữ với tên đàn em đang kéo Chu Ấu Vi: “Sao còn đứng đó? Bỏ bàn tay bẩn thỉu của mày ra cho ông, làm em họ đau, ông đây đánh chết mày!”
“Còn tụi mày nữa, buông tay nhanh cho ông!”
Khi bọn côn đồ nghe thấy điều này, chúng lập tức thả Chu Ấu Vi và Tôn Di ra.
Khi mọi người nhìn thấy điều này, vẻ mặt kinh ngạc của họ thậm chí còn rõ ràng hơn trước!
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao trước đó Khương Bác Văn vừa lôi bố mình ra, vừa muốn bồi thường nhưng không thể giải quyết được, nhưng khi đến phiên Lăng Nghị, thì chỉ nói vài lời đã giải quyết được?
Không phải Chu Ấu Vi nói anh ta chỉ là một tên vô dụng chỉ biết uống rượu cờ bạc sao?
Sao có thể làm anh Báo sợ hãi như vậy?
Rốt cuộc anh ta là ai?
“Hai vị khách hàng của cậu...?”, Lăng Nghị chỉ vào hai vị doanh nhân Lĩnh Nam giàu có ở ngoài cửa.
“Chuyện nhỏ, tôi sẽ xử lý!”, Trần Báo vội vàng tiếp lời.
“Cậu định giải quyết như thế nào?”
“Chỉ cần trả một ít tiền và tìm cho họ một vài sinh viên là được”. Trần Báo thờ ơ nói.
“Chỉ vậy thôi sao?”, Lăng Nghị trầm giọng hỏi.
Trần Báo có chút bối rối, ngập ngừng hỏi: “Ý của anh Nghị là...?”
“Bọn họ động chạm đến em họ của tôi, chẳng lẽ không cần giải thích sao?”, Lăng Nghị dựa lưng vào ghế sô pha, bắt chéo chân, vẻ mặt nhàn nhã.
Chu Ấu Vi nghe vậy, nước mắt ngăn không được lập tức chảy xuống.
Khi tất cả mọi người bỏ rơi cô ta, chỉ có Lăng Nghị vẫn bảo vệ cô ta, hơn nữa còn muốn tìm lại công lý cho cô ta.
Ánh mắt cô ta khi nhìn Lăng Nghị không còn chứa đựng vẻ khinh thường như trước nữa, chỉ có sự cảm động và biết ơn đang dần tích tụ.
Nhưng khi những người khác nghe thấy lời này, họ nghĩ rằng tai họ có vấn đề.
Dù sao chuyện này có thể có kết quả như vậy đối với bọn họ cũng đã là may mắn, nhưng Lăng Nghị còn muốn người khác phải cho anh một lời giải thích? Đây không phải là được đằng chân lân đằng đầu sao?
Lỡ đâu lại chọc giận anh Báo, khiến anh ta trở mặt không đồng ý, thì tất cả mọi người ở đây sẽ không thể đứng mà rời khỏi đây!
Bọn họ lo lắng không phải không có lý, ngay cả Chu Ấu Vi cũng không khỏi lắc đầu, tỏ vẻ cô ta đã rất hài lòng với kết quả này.
Tuy nhiên, sau khi nghe những lời của Lăng Nghị, vẻ mặt của Trần Báo lập tức trở nên âm trầm.