• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Báo ở sòng bạc ngầm thay nhà họ Hàn quan sát hiện trường, bây giờ Ngô Càn phải khách khí với mình, đương nhiên Trần Báo sẽ không gây phiền phức cho mình.

Khả năng duy nhất, cũng chỉ có Tần Minh Dương chỗ nhà họ Tần.

Tuy nói đêm hôm đó người ở chỗ này, chết thì chết, đần thì đần, nhưng chỉ cần nhà họ Tần chịu tra, nhất định có thể tra được Tề Thi Vận.

Cái tên đầu trọc đi bệnh viện ra tay với Tề Thi Vận, chính là chứng minh tốt nhất.

Lăng Nghị không có chỗ để đi, đi đi lại lại, liền đi tới mảnh rừng cây anh tu luyện kia.

Đang lúc anh chuẩn bị lúc tu luyện, chuông điện thoại vang lên, mở ra xem, lại là Tề Thi Vận hai năm trước chặn anh gọi đến!

'Chẳng lẽ cô ấy đổi ý, gọi điện thoại đến gọi mình trở về?'

Lăng Nghị mừng rỡ, vội vàng nghe điện thoại: "Alo, vợ."

"Con không phải vợ, con là Tuyết Hi." Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Tuyết Hi.

"Là Tuyết Hi hả, làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?" Lăng Nghị ân cần hỏi han.

"Tuyết Hi không phải không thoải mái, là mẹ bảo con hỏi ---- à, không phải, là Tuyết Hi mình muốn hỏi cha, đêm nay cha ở chỗ nào, có ăn cơm tối hay không?" Tuyết Hi bi bô hỏi, tuyệt không sẽ nói láo.

Nghe nói như thế, đầu tiên là Lăng Nghị ngơ ngác một chút, lập tức trong lòng vui đến sắp nở hoa.

Rất hiển nhiên, trong lòng Tề Thi Vận vẫn nhớ mình, nếu không cũng sẽ không để cho Tuyết Hi gọi điện thoại đến hỏi.

Chỉ cần trong lòng cô còn có mình, không cần quan tâm bây giờ cô ấy hận mình bao nhiêu, vậy cũng đều còn có hi vọng!

"Cha ở đâu cũng được, đừng lo lắng, hai năm này sau khi uống say cũng chưa phải chưa từng ngủ ở ngoài đường. Còn cơm tối, hiện tại cha vẫn chưa đói, một lát nữa đói bụng lại đi ăn. Chỗ con với mẹ ăn cơm chưa?"

"Vừa mới ăn xong, ăn ngon lắm đấy ---- thôi, không thèm nghe cha nói nữa, con phải giúp mẹ dọn dẹp phòng ở, bái bai cha." Nói xong, không đợi Lăng Nghị nói bái bai, đã cúp điện thoại, rất hiển nhiên là bị Tề Thi Vận lấy đi.

Vừa nghĩ tới mình tổn thương tan nát tim của Tề Thi Vận, kết quả cô còn lo lắng chỗ ăn ở của mình, Lăng Nghị đã khổ sở muốn chết.

"Vợ tốt như vậy đi đâu tìm? Trước kia mày đúng là súc sinh!" Nhớ tới trước kia thế mà mình bạo lực gia đình Tề Thi Vận, Lăng Nghị khó chịu đánh sập một gốc cây đại thụ che trời.

"Không được, mình phải cố gắng tu luyện, mau chóng chữa khỏi bệnh của Tuyết Hi, để Thi Vận không phải hốt hoảng lo sợ. Đến lúc đó, khẳng định cô ấy cũng sẽ tiếp nhận mình lần nữa ."

Hạ quyết tâm, Lăng Nghị không nghĩ chuyện gì khác, toàn lực vận chuyển "Thôn Thiên Lục ".

Mà một bên này, sau khi Tề Thi Vận cúp điện thoại, thật lâu không định thần được.

Cô không biết vì sao mình lại cho Tuyết Hi gọi cú điện thoại này, rõ ràng rất nhiều đêm anh không về ngủ, mình căn bản là không cần lo lắng vấn đề ăn ở của anh.

Nghĩ một lúc, Tề Thi Vận vẫn không hiểu, dứt khoát không nghĩ nữa.

Dù sao ngày mai sẽ ly hôn, sau này cuộc sống cũng không liên quan đến nhau nữa...

Nhưng không biết vì sao, nghĩ đến đây, Tề Thi Vận cũng không cảm thấy mình được giải thoát, ngược lại trong lòng có một loại cảm giác vắng vẻ.

'Được rồi, chỉ cần Tuyết Hi không bị tủi thân, dù cho mày mất đi nhiều hơn nữa cũng không quan trọng.'

------

Bệnh viện Quốc tế Tần Hoàng, phòng bệnh SVIP.

Tần Kiến Công vội vàng chạy vào văn phòng anh cả, ngay cả cửa cũng không gõ.

"Anh cả..."

"Nếu có lần sau nữa, đánh gãy tay của em!" Tần Kiến Nghiệp trực tiếp đánh gãy Tần Kiến Công , mặt âm trầm nói.


Tần Kiến Công biết người anh cả này của mình nói được thì làm được, bị dọa đến vội vàng lại lui về, đưa tay gõ cửa một cái, sau đó mới đi vào, lo lắng nói: "Anh, Ngô Càn nhà họ Hàn tới, nói là muốn gặp anh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK