Lông mi của Mịch Nhi nhẹ nhàng khẽ động mấy cái, cuối cùng chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là ánh sáng mặt trời khiến cô bé cảm thấy chói mắt, đôi mắt màu tím lại chớp chớp, Mịch Nhi mơ màng nhìn thấy mọi vật trước mắt,
Đập vào mắt cô bé là một đám người đứng vòng quanh giường, khiến Mịch Nhi nhất thời tỉnh táo: “A! Mẹ, cha, dì, anh Tiểu Bạch , mọi người làm gì vậy–”
“Mịch Nhi!” Mục Thần thấy con gái tỉnh lại, nhẹ nhàng cầm tay cô bé, vừa khẩn trương hỏi, “Mịch Nhi, cuối cùng con cũng tỉnh lại! Thân thể có khó chịu chỗ nào hay không, muốn ăn thứ gì không? Cha sẽ bảo người ta đi làm!”
“Mục Thần, mau tránh ra. Mịch Nhi vừa mới tỉnh dậy do hết sốt, tôi muốn kiểm tra thân thể con bé một chút!” Không đợi Mịch Nhi trả lời, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tố Tâm như dội cho Mục Thần một gáo nước lạnh, “Con bé đã hôn mê hai ngày mới tỉnh lại, thân thể còn suy yếu, chỉ có thể ăn chút cháo loãng.”
“Hay là uống một chút nước cho đỡ khô họng.” Liên Hoa săn sóc đưa nước ấm qua, “Nhất định là Mịch Nhi đã khát nước rồi.”
“Mịch Nhi, em khỏe rồi chứ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bạch cuối cùng cũng đã xuất hiện nụ cười trong hai ngày qua, “Dì Tố, mau kiểm tra cho em ấy, xem ấy đã khỏi hẳn chứ?”
Kiếm Nhi nghiêng đầu, có chút sững sờ không kịp phản ứng tình huống bây giờ là sao, không nhịn được ngơ ngác hỏi: “Mẹ, mẹ nói con hôn mê hai ngày? Đã xảy ra chuyện gì vậy, con bị làm sao?”
Đầu của cô bé hỗn loạn, thân thể mềm nhũn giống như con rối, chỉ có thể để cho mẹ bắt đầu kiểm tra, còn bản thân không có cách nào điều khiển dù chỉ là ngón tay? Hôn mê hai ngày? Tại sao một chút trí nhớ cũng không có!
“Con không nhớ gì sao? Ai cho con tự tiện lấy bệnh khuẩn T-87D của ta, nuôi cấy rồi thí nghiệm trên người động vật thì không nói làm gì, nhưng con lại khiến bản thân cũng bị lây bệnh!” Tố Tâm cau mày, giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo âm điệu trách cứ, “Thật may là Tiểu Bạch phát hiện sớm, ngộ nhỡ phát sốt biến thành viêm phổi, con có biết nghiêm trọng thế nào không!”
“A –” trí nhớ trong đầu Mịch Nhi đã quay trở lại, sau khi Tố Tâm chất vấn, cuối cùng cô bé cũng nghĩ tới!
Một tuần trước mẹ đóng cửa nghiên cứu hạng mục quan trọng, nhân lúc mẹ không để ý, cô bé liền len lén lấy trộm mấy loại bệnh khuẩn ra ngoài, chuẩn bị nghiên cứu kỹ càng.
Khi cô bé nghiên cứu vẫn không có xảy ra chuyện gì, nhưng đang tiến hành thí nghiệm bệnh khuẩn T-87D, cô bé cũng làm theo các bước tiêm vào người động vật, ngay lúc đang chờ đợi kết quả thí nghiệm phản ứng trên động vật, cô bé lại cảm nhận thân thể khó chịu, nhiệt độ tăng cao, thân thể vô lực, tim đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập, những bệnh trạng này cùng phản ứng động vật nhiễm bệnh giống nhau như đúc!
Cô bé vội vàng muốn chạy ra ngoài tìm mẹ cầu cứu, nhưng chỉ mới đi tới bồn rửa tay thì vô lực ngã xuống. Cuối cùng trong trí nhớ, cả người cô bé nóng lên, thần chí không còn rõ ràng đã hôn mê. .
Chương 40: Con không đồng ý!Theo lời Tố Tâm nói, Mịch Nhi cũng hiểu rõ mọi chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê: Anh Tiểu Bạch tới phòng thí nghiệm thì phát hiện cô bé phát sốt hôn mê, sau đó đã thông báo cho người lớn. Lúc ấy nhất định là dì Liên và chú Triển rất lo lắng, sau đó báo cho cha mẹ biết. . . . . .
Người mẹ đang đóng cửa thí nghiệm và người cha đang ở nước ngoài làm việc lập tức chạy về chăm sóc cho cô bé, cô bé hôn mê hai ngày, nhất định cha mẹ, dì Liên, chú Triển và anh Tiểu Bạch rất lo lắng trong hai ngày nay. . . . . .
Nhìn mọi người đứng quanh trước giường mang vẻ mặt tiều tụy, khiến đôi mắt màu tím của Mịch Nhi khẽ run lên, bởi vì tùy hứng làm liều, bởi vì cô bé sơ suất trong thí nghiệm, đã khiến cho mọi người hốt hoảng lo lắng lâu như vậy!
Nếu như cô bé không ngã bệnh, trong hai ngày này, có lẽ thí nghiệm của mẹ đã hoàn thành đột phá lớn, công ty của cha sẽ hoàn thành vụ làm ăn lớn; có lẽ dì Liên cũng đã tạo ra một thiết kế hoàn mỹ, anh Tiểu Bạch cũng có thể nghĩ ra tình tiết mới cho Bách Bảo . . . . . .
Nhưng những việc này, cũng bởi vì cô bé mà hóa thành bọt nước, khiến cho mọi người bỏ xuống tất cả công việc, mà vây trước giường cô bé lo lắng.
“Mẹ, con sai rồi. . . . . .” Mịch Nhi cúi gằm đầu xuống, buồn thiu nói xin lỗi, “Rất xin lỗi, mẹ cha, di Liên và anh Tiểu Bạch, là con làm sai, con sẽ không làm loạn như vậy nữa đâu –”
“Cái con bé này, chỉ khi gặp chuyện không may mới biết nhận sai !” Tố Tâm đã kiểm tra xong bệnh tình và huyết áp rồi cất ống nghe đi, nhìn con gái mang bộ dạng đáng thương như vậy, không nhịn được yêu thương xoa đầu Mịch Nhi, không đành lòng nói thêm một câu nặng lời nữa, “Cũng may bệnh khuẩn lần này không đáng lo ngại lắm, về sau cũng không thể làm liều như vậy! Hiện tại đã bớt nóng, bệnh tình cũng khá hơn, con phải điều dưỡng thân thể, an tâm dưỡng bệnh đi.”
Mục Thần nghe Tố Tâm chẩn đoán bệnh, xác định con gái không sao rồi, lúc này vẻ mặt mới tốt hơn chút, anh lại gần Mịch Nhi nói: “Hai ngày nay con dọa chết cha rồi! Mịch Nhi ngoan, về sau chúng ta không tới phòng thí nghiệm làm những thứ đó nữa có được hay không, rất là nguy hiểm! Về sau cha sẽ cũng con chơi búp bê hoặc chơi xếp gỗ thì sao?”
Tố Tâm nghe vậy thì nhăn mày lại: “Tại sao có thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn chứ? Lần này Mịch Nhi gặp chuyện không may, là bởi vì tự tiện thực hiện thí nghiệm linh tinh, về sau chỉ cần nghiêm túc lựa chọn, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm!”
“Nhưng cho dù đã lựa chọn, cũng không có cách nào bảo đảm sẽ không không có chuyện ngoài ý muốn! Chỉ cần có một chút nguy hiểm, tôi cũng thể không để cho Mịch Nhi tiếp tục làm như vậy nữa!” Mục Thần nhíu mày kiên quyết, “Những cái thí nghiệm của bệnh viện gì đó, trước khi Mịch Nhi lớn lên thì tuyệt đối không thể chạm vào!”
“Tại sao muốn con không được thí nghiệm? !” Lời của Mục Thần làm cho Mịch Nhi suýt nữa nhảy từ trên giường xuống, “Con không muốn! Con đã bảo đảm sẽ không làm loạn nữa mà, sao cha có thể nói những lời như thế chứ!”