Nằm xa cánh rừng ấy một chút, một ngôi nhà to cùng với khoảng 10 căn nhà nhỏ nằm san sát nhau. Nhìn từ trên cao có thể thấy ngói đỏ rực rỡ, trong đó có một ngôi nhà đang nghi ngút khói, cột khói bay lên cao, chúng lượn lờ rồi mất hẳn trên bầu trời cao.
Từ hôm cấy lúa ngoài ao xong, tới nay đã được ba tháng.
Việc nung ngói được làm vô cùng thuận lợi, việc tìm ra ổ con Tằm cũng suôn sẻ.
Ly và Ngô Thị Cẩm Tiên hôm đó đi là tay không trở về.
Liên tiếp mấy hôm hai người không bỏ cuộc, rốt cuộc cũng tìm được ổ Tằm. Chúng nằm xa chỗ phát hiện con đầu tiên cách một cái dốc, rồi đi khoảng hai trăm mét.
Khi hai người cầm hai rổ đầy ấp ấu trùng con Tằm trở về, mọi người đều cười không khép được miệng.
Liên tiếp hai tháng thì việc dựng nhà hoàn thành, chờ thêm một tháng nữa ngói được nung xong, rồi đem ra lợp lên.
Những việc tiếp theo được hoàn thành thuận lợi, các nàng dành ra một ngày ăn uống chúc mừng.
Từ hôm ăn uống qua được hai tuần, Thanh, hai anh em Minh Nhân Minh Nghĩa, cùng Huy đi săn, mấy người này thế nhưng lùa về được 2 con dê, 5 con cừu. Bởi vậy mấy ngày nay trong làng bận rộn đóng chuồng gia súc.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi đóng xong cái cọc cuối cùng đứng dậy, lên tiếng: "Được rồi, dắt gia súc vào đi. Chuồng này là dê nhé."
"Được." Minh Nhân Minh Nghĩa, mỗi người hai tay dắt theo hai con vào.
Bên kia mọi người cũng lần lượt dắt trâu bò gà heo về từng chuồng riêng biệt.
Trần Thị Lan Phương dắt xong con cuối cùng, la lên: "Con cuối."
"Được rồi." Nguyễn Thị Tuyết Nhi chống nạnh.
Nhìn chuồng gia súc chuồng nào ra chuồng đó, trong chuồng đủ loại con vật, các nàng ai trên mặt cũng nở một nụ cười.
Bên kia Huy lại gần hàng rào nhìn nhìn, trên mặt hắn nhìn ra không dấu được sự vui vẻ.
Dạo gần đây hắn hoạt bát nhanh nhẹn, cũng cởi mở hơn lúc mới gặp. Mấy tháng nay được ăn uống đầy đủ, mắt thường cũng nhìn ra hắn mập mạp đầy đặn hơn rất nhiều.
Suốt ngày nếu không đi săn thì sẽ chạy đông chạy tây phụ giúp, hoặc là lẽo đẽo đi theo Nguyễn Thị Tuyết Nhi và Nguyễn Thị Bạch Kiều, rảnh rỗi thì chạy lại chơi đùa với nhóm Phương Thị Thiên Kim.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi còn nhớ rõ lần trước bị mọi người trêu chọc nói hắn giống như vệ sĩ của cô, hắn cũng không hề phản bát. Còn ưỡn ngực nói là hắn đúng vệ sĩ của cô.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhớ lại liền cười một cái.
Bên đây Huy không biết gì, chỉ lo ngắm nghía đàn gia súc. Đây là thành quả của hắn và mọi người.
Hắn tới gần chuồng dê, mắt đảo một lượt, nhìn xem có vấn đề gì không. Phát hiện không có gì lúc này đứng lên chuẩn bị đi, thì nhìn thấy một vũng màu trắng ngà bên trong chuồng dê.
Hắn lập tức lo lắng, chạy lại chỗ Nguyễn Thị Tuyết Nhi.
Bên này Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng đang kiểm tra lại ổ gà, vừa mới là xong là thấy hắn hớt hãi chạy tới lên tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Thủ lĩnh! Không xong rồi, chị mau tới chuồng dê nhìn xem Tụi nó bị gì mà chảy quá trời chất màu trắng!" Huy hớt hải nói.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe thấy, liền bước to đi lại chuồng dê.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ở cửa đi vào, ập vào mắt là ba vũng màu trắng ngà, dù đã biết trước nhưng cô vẫn vui vẻ nói với Huy: "Mau! Đi lấy cái thau hay tô lại đây. À mà bưng luôn lại đây một tô nước nấu rồi luôn."
Huy bên cạnh nhìn thấy cô vui vẻ liền biết không có gì nghiêm trọng, nghe lời đi lấy đồ theo lời cô dặn.
Trong lúc hắn đi, Nguyễn Thị Tuyết Nhi kiểm tra, trong ba con, có tận hai con cho ra sữa.
Cho không khỏi lẫn lộn, cô đi ra ngoài lấy hai sợi dây kéo hai con có sữa ra riêng.
Lúc mọi người đem gia súc về, cô đã nói gia súc giống đực và cái phải được phân ra. Bởi vì ngoài nuôi gia súc lấy thịt, Nguyễn Thị Tuyết Nhi còn muốn chăn nuôi lấy sữa.
Lúc Huy trở về, bên cạnh còn có Lê Thị Bích Châu.
Lê Thị Bích Châu để thau nước xuống, hỏi cô: "Thật sự là cho ra sữa sao?"
"Ừm, còn tới tận hai con." Nguyễn Thị Tuyết Nhi vừa rửa sạch tay vừa trả lời nàng: "Chị xử lý con bên kia nhé?"
Lê Thị Bích Châu bên cạnh ừ một tiếng, cũng rửa sạch tay. Nàng vô cùng thuần phục mà vắt sữa.
Các nàng vắt bỏ đi nước đầu tiên, sau đó mới bắt đầu vắt sữa vào thau. Huy bên cạnh tròn xoe mắt nhìn các nàng làm việc.
Chẳng mấy chốc sữa đã khoảng một thau, hai người không vắt nữa mà ngừng lại.
Nhìn khoảng gần năm lít sữa dê, ba người không hẹn mà cười lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi thật cũng bất ngờ khi dê cho được nhiều sữa tơi như vậy.
Giao sữa cho Lê Thị Bích Châu xử lý, cô dặn Huy đem thêm cỏ cho gia súc. Chính mình đổ nước thêm cho chúng nó.
Chưa đổ được mấy máng, liên nghe thấy tiếng kêu
"Thủ Lĩnh!" Tâm ở phía hàng rào hô lên.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe thấy, dặn Huy làm giúp, chầm chậm đi lại chỗ nàng: "Có chuyện gì?"
"Nhóm Lan Phương về, còn đem theo hai người nữa. Đã kiểm tra, bọn em để họ ngoài nhà chờ." Tâm lên tiếng báo cáo.
Từ sau khi làm nhà xong, Lan kéo theo mấy người đi vào bìa rừng quan sát thực địa, hai ngày hôm qua nàng nói với Nguyễn Thị Tuyết Nhi quyết định bắt tay vào xây tường. Còn vẽ trên đất mấy bản thiết kế về tường cho cô coi.
Còn về nhà chờ, cô làm theo lời Nguyễn Thị Bạch Kiều gợi ý, khi có ai tới nơi này, trước hết là lục soát người, sau đó để họ đợi ngoài nhà chờ. Sau khi kiểm tra mọi việc, dựa vào ý kiến của đôi bên đưa ra quyết định ở lại hay đi.
"Được, để chị ra đó." Nguyễn Thị Tuyết Nhi hỏi lại nàng: "Là nam hay nữ?"
"Dạ, một nam một nữ, còn có một con ngựa." Tâm kể: "Còn về người phụ nữ, em thấy bụng của cô ấy to lắm. Không biết phải bị bệnh gì không."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nghe nói tới có ngựa thì đã ngạc nhiên, lại nghe nàng nói người phụ nữ kia có thể mắc bệnh, liền dặn nàng đi kêu Hồng ra.
Dặn dò xong xuôi, cô liền cất bước đi ra nhà chờ.
Đi tới trước cửa nhà chờ liền thấy một con ngựa đen bị cột vào một cái cây trước nhà, cô cũng nhìn nó vài lần mới đi vào trong.
Nhìn thấy cô, Trần Thị Lan Phương từ ghế đứng lên hô một tiếng thủ lĩnh.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cùng nàng gật đầu, nhìn qua bên chỗ hai người kia.
Hai người nhìn cũng là ốm o, nhưng nhìn ra quần áo cũng còn mới.
"Chào hai người, tôi là thủ lĩnh ở đây." Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngồi xuống ghế.
Nam thanh niên đứng dậy hướng cô lên tiếng, cô gái cũng là muốn đứng dậy nhưng là bị Nguyễn Thị Tuyết Nhi cản lại, bảo nàng cứ ngồi. Cô không tiếng động liếc qua bụng nàng, trong lòng thả lỏng, người này là đang có thai, không phải bị bệnh.
Hai bên không ai mở miệng, làm bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Qua một hồi lâu, NguyễnThị Tuyết Nhi lên tiếng: "Nghe nói, hai người muốn xin gia nhập làng của chúng tôi?"
"Phải..." Là nam thanh niên lên tiếng, giọng nói của hắn có chút rụt rè: "Thật ra chúng tôi đã thấy mọi người lâu rồi, nhưng không dám tới. Nhưng hôm nay vợ tôi bị đau bụng dữ quá nên chúng tôi mới lại đây."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn bụng nàng, xem ra là cũng được 4 tháng.
Nam thanh niên nói tiếp: "Tôi biết chỗ mọi người có bác sĩ, trước hết xin nhờ mọi người giúp đỡ vợ tôi... con ngựa ngoài kia xem như là tiền công. Cô ấy thật sự đang rất đau."
Hắn kết thúc câu nói thì Hồng cũng đúng lúc bước vào tới.
"Thủ Lĩnh." Hồng lên tiếng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu: "Trước xem cho cô ấy."
"Ừm."
Hồng nghe theo đi lại gần nàng, đưa tay lên bụng sờ tới sờ lui rồi mới hỏi: "Đau ở đây sao?"
"Phải..." Cô gái môi nhợt nhạt trả lời: "Chỗ đó thường xuyên bị đau, bên eo phải cũng lâu lâu nhói lên..."
Hồng nghiêm túc kiểm tra cho nàng một lượt, xong xuôi quay đầu báo cho mọi người cô gái không sao, chỉ là bị thiếu dinh dưỡng nên làm ra đau đớn. Mấy người nghe xong cũng thở phào một cái, nhất là nam thanh niên.
Hồng nói sẽ đi hốt cho nàng ít thuốc và đi rồi.
Bên đây Nguyễn Thị Tuyết Nhi dẫn hai người vào bên trong nhà chờ. Bên trong có một cái giường, để cô gái nằm nghỉ ngơi ở đây.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lúc này lên tiếng: "Hai người cứ ở lại đây một chút, chút xíu sẽ có người đem thức ăn lại. Bên đây có nhà tắm nếu được thì hãy đi tắm một cái."
"Được, thủ lĩnh." Nam thanh niên cầm tay vợ mình trả lời.
"À mà quên chưa hỏi tên hai người!"
"Tôi là Hưng, còn vợ là Hân."
"Nhìn quần áo, chắc là hai người mới qua gần đây phải không?"
Nam thanh niên gật đầu: "Nếu nhớ không lầm chắc là khoảng 6 tháng." Biết nàng tò mò về vợ mình, hắn cũng lên tiếng: "Cô ấy tới sớm hơn tôi, chúng tôi tới đây gặp được nhau, hai người dựa nhau mà sống. Đứa con này là có ở nơi này." Hắn nói câu đó trên mặt toàn là sự yêu thương.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng cảm thấy kinh ngạc, có một sinh mạng tồn tại ở nơi này, chờ ngày được ra đời.
Nhìn thấy cô ngơ ngẩn, Hạnh nằm trên giường nhỏ giọng hỏi: "Thủ lĩnh, bọn tôi thật lòng xin ở lại, chồng tôi có thể làm việc, cả tôi cũng có thể làm việc, xin thủ lĩnh hãy thu nhận chúng tôi."
"Phải, à còn nữa tôi có thể đi săn thú, làm việc nặng không có vấn đề. Mong thủ lĩnh thu nhận." Hưng bên cạnh cũng chắp tay.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn thấy hắn tay chỉ có da bọc xương, không vào vấn đề, chỉ nói: "Hai người cứ nghỉ ngơi trước, chúng ta sẽ nói chuyện sau. Được rồi, có việc gì cứ báo cho cô ấy nhé." Nguyễn Thị Tuyết Nhi chỉ vào Trần Thị Lan Phương nói.
Sau đó gật đầu đi ra ngoài.
Trần Thị Lan Phương đi theo cô ra ngoài, nhìn thấy cô bước đi mà không dắt theo con ngựa lên tiếng: "Thủ lĩnh, chị không dắt ngựa về sao?"
"Ngựa là của người ta, chúng ta dắt về làm gì?" Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói.
"Nhưng là họ nói đưa cho chị."
"Bây giờ nó vẫn là tài sản của họ."
Trần Thị Lan Phương nghe thấy, đi lại bên cô ghé vào nói nhỏ: "Thủ lĩnh, chị thấy họ có vấn đề sao?"
"Bây giờ chúng ta không thể trông mặt mà bắt hình dong được, cứ để họ ở đây quan sát trong mấy ngày." Nguyễn Thị Tuyết Nhi hạ giọng.
"Dạ được."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi sau khi trở về, liền kêu lên trong mỗi tổ đội trưởng đi vào nhà mình.
Bởi vì Trần Thị Lan Phương, Thái Thị Ngọc Hoa, và Dương Thị Ánh Mai cũng đã có nhà riêng, nên phòng trên các nàng dùng để làm chỗ bàn bạc.
Nói tới vấn đề đội trưởng của tổ đội này, Nguyễn Thị Tuyết Nhi cũng là mới phân chia.
Từng người dựa theo kĩ năng của riêng họ, tách ra mỗi đội khác nhau, và sau đó chọn cho họ một đội trưởng dẫn dắt.
Sau khi phân đội, hiện giờ các nàng có những đội như:
- Đội khai thác ghỗ do Trần Thị Lan Phương làm đội trưởng, hiện đang có hai người.
- Đội nấu nướng có Lê Thị Bích Châu, đang có ba người.
- Đội trồng trọt và gieo giống có năm người, có tính cả cô trong đó.
- Đội chăn nuôi gia súc có khoảng 10 người.
- Đội khai thác thủy hải sản do Thái Thị Ngọc Hoa làm đội trưởng. Chưa có thành viên.
- Đội khai thác khoáng sản là Dương Thị Ánh Mai làm đội trưởng.
- Đội y tế, Hồng là đội trưởng.
- Đội săn thú có Nguyễn Thị Bạch Kiều, Minh Nhân Minh Nghĩa, Thanh, Tâm, Huy. Đội này do Thanh làm đội trưởng.
Ngoài ra còn một đội dũng sĩ, chuyên phụ trách bảo vệ bình an cho mọi người, đội này do hai anh em Minh Nhân Minh Nghĩa dẫn dắt, toàn bộ người trong làng là đội viên.
Các nàng hiện tại cũng thiếu quá nhiều người, ra đội là thế, nhưng khi đội nào có việc, thì cũng là tất cả mọi người đều lao vào phụ.
Sau khi ngồi vào bàn, Hạnh lên tiếng: "Thủ lĩnh, sắp sửa làm ra mẻ giấy đầu tiên."
"Được, làm xong đưa cho tôi một ít." Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu.
Thanh bên cạnh nói: "Thủ lĩnh, hai người mới tới, chị là muốn giữ họ lại sao? "
"Ừ, chúng ta bây giờ quá thiếu nhân lực, công việc thì càng ngày càng nhiều. Với lại cô ấy đang mang thai, mấy đứa nhỏ như Thiên Kim, hay là đứa con của cô ấy sẽ là tương lai của sự phát triển ở đây." Nguyễn Thị Tuyết Nhi giải thích: "Tôi nghĩ chúng ta phải chọn ra một đội phụ trách việc này, đó là chiêu mộ tất cả mọi người khi tới đây. Người này phải có đủ sức mạnh, tinh thần để dò hỏi quan sát họ. Mọi người có đề cử ai không?"
"Thủ Lĩnh, tôi thấy Hoan được đó." Minh Nhân mở miệng: "Cô ấy bình tĩnh và thông suốt, sẽ làm tốt việc này."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi suy nghĩ một chút: "Được, vậy giao cho chị ấy việc này."
"Vậy thủ lĩnh, chúng ta có nên xây thêm nhà chờ?" Trần Thị Lan Phương hỏi.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi tính toán: "Thời gian gần đây mọi người khoan ra ngoài săn thú và tìm lương thực. Chúng ta sẽ dồn hết sức vào việc xây lên tường thành trước, còn về nhà chờ, chỉ cần đốn tre dựng lên cho cứng cáp, tránh được mưa nắng. Bên trong đóng một cái giường một cái bàn đơn giản, vậy thôi. Bây giờ nhờ mọi người về thông báo cho đội của mình và, mọi người ai có ý kiến gì không?"
Mọi người thấy cô phân việc rõ ràng, lắc đầu không ý kiến, thế nên Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói tan họp.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi kêu lại Lê Thị Bích Châu, bảo nàng làm cho hai vợ chồng kia một chút đồ ăn.
Lê Thị Bích Châu ừ, lại nói: "Sữa chị đã chế biến xong rồi đó."
"Được, lúc ăn cơm đều chia cho mọi người một ít. À chị, đưa cho cô gái kia một ít luôn nha." Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói
"Được."
______________________
Hai vợ chồng Hưng, Hân ở trong nhà chờ có chút lo lắng.
Hưng lúc nãy có đi ra cửa quan sát, thấy con ngựa đen vẫn được cột ngoài kia, bên cạnh có một mớ cỏ tươi. Hắn đi vào báo cho vợ việc này, hai người không hẹn mà cùng thở ra.
"Anh nói xem, họ sẽ thu chúng ta chứ?" Hân nằm trên giường giọng buồn buồn.
Hưng lắc đầu: "Anh cũng không biết. Vợ, nếu không chúng ta xin họ ở lại chờ tới lúc em sinh con xong rồi chúng ta sẽ đi. Em nói coi được không." Hưng nói.
Hân gật đầu: "Nếu họ không đồng ý, e là chỉ còn cách này."
Hai vợ chồng nói xong thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, là Lê Thị Bích Châu đem cơm tới.
"Đây, nhờ em bưng vào cho họ. Cả cái này nữa, giao cho cô gái uống nhé." Lê Thị Bích Châu đưa cà mên cùng với một ống tre cho Trần Thị Lan Phương.
"Dạ."
Nàng làm theo, gõ cửa phòng đem cơm vào để trên bàn.
"Đồ ăn tới rồi đây, ống này được dặn là đưa cho cô ấy uống." nói xong liền đi ra ngoài.
Hưng nhẹ nhàng đỡ vợ mình dậy đi tới bên bàn, đỡ nàng ngồi ổn, anh cảnh giác cầm lên ống tre mở ra.
Vừa mở nắp, một mùi hương thơm lừng bay ra, làm anh không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, quay qua nói với Hân: "Em nhìn coi, đây có phải là sữa không?"
Bên cạnh Hân khi anh mở ra cái nắp, nghe thấy mùi bụng đã kêu lên rồi, nghe anh nói vậy, cầm qua nhìn xem.
Anh nói nếm vậy thôi, chứ dòng sữa mới chạm môi, đã bỏ ly xuống, lấy một cái khác rót ra ngay rồi đưa nó cho Hân.
Hân đón lấy cái ly, từng hớp to uống lên.