Cô chỉ đành giao cho mọi người, cùng Thái Thị Ngọc Hoa về nhà.
Về tới cổng thấy chó mực bị trói lại trong chuồng, Nguyễn Thị Tuyết Nhi liền hiểu, nó thấy cô rên lên vài tiếng, cô thò tay vào vuốt đầu an ủi nó.
Thái Thị Ngọc Hoa bên cạnh lên tiếng: "Vậy chị lại đó ha, có gì hú em. Em ra chỗ đào ao."
"Được."
Cô chầm chậm đi lại chỗ mấy người kia.
Nhóm người thấy cô về, có lẽ đã biết địa vị cô, cùng nhau đứng dậy.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu, chính mình đi lại ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Thị Bạch Kiều.
Nguyễn Thị Bạch Kiều nhìn nàng đã ngồi ổn, lên tiếng: "Họ có chuyện muốn nói với em, thủ lĩnh." Nàng đổi xưng hô.
"Ừm." Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu: "Được rồi, mọi người muốn nói gì."
Một gương mặt quen thuộc cất tiếng, không phải Thanh thì là ai.
Nàng nói: "Chúng tôi quyết định đi theo chị, thủ lĩnh."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi không hề ngạc nhiên, tiếp lời: "Đã suy nghĩ kĩ? Ở đây, cô, sẽ không phải là lãnh đạo nữa. Phải nghe lời tôi nói, dù là đúng hay sai?"
Thanh: "Chúng tôi đã suy nghĩ kĩ rồi."
Sau đó nàng hô lớn: "Sao này chúng tôi sẽ là người của cô, tuyệt đối sẽ nghe lời, thủ lĩnh kêu đi hương đông, chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng tây. Mạng sống của chúng tôi cũng là của cô, mong cô hãy thu nhận chứng tôi, thủ lĩnh."
Những người đi theo cũng phối hợp, xì xầm gật đầu.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi bên này, ngoài mặt không có gợn sóng, nhưng bên trong nhịn không được giật môi. Gì mà tới mạng sống, ghê quá.
Cô không tiếng động nhìn qua Nguyễn Thị Bạch Kiều. Chỉ thấy nàng nhếch mép, nhìn mình, cô hiểu rõ. Trợn mắt lại, nói: "Được. Sao này chúng ta là người một nhà. Hoan nghênh mọi người tới."
Thanh: "Cảm ơn thủ lĩnh."
Mọi người: "CẢM ƠN THỦ LĨNH"
"Mọi người ngồi xuống đi, hãy giới thiệu một chút nhé." Nguyễn Thị Tuyết Nhi, nói.
Nhóm người nghe theo ngồi xuống, từng người giới thiệu lên.
Thanh: "Tôi tên là Thanh, chỉ là Thanh. Đã 24 tuổi."
Những người phụ nữ còn lại cũng lần lượt nói ra tên.
Riêng ba đứa nhỏ là: Thư, Duy, Lan. Hai gái một trai, tên là được mọi người đặt cho, đã 7 tuổi.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn mấy đứa nhỏ, gầy sơ sát.
Cô dò hỏi tiếp: "Còn có thiếu nữ lần trước?"
"Em ấy là Tâm"
"Ừm."
"Thủ lĩnh, chúng tôi có vài thứ gởi chị." Thanh nói, có mấy người đem đồ lại đây: "Có một chút gạo nếp và cây bông."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi cầm lên bông vải, ồ lên: "Mọi người thế mà tìm được cây bông vải sao?"
"Lúc trước chúng tôi còn trồng nữa, nhưng giờ chỉ còn lại nhiêu bông và một ít hạt giống thôi." Thanh nói.
"Vậy, trong mọi người, có người biết cách dệt bông sao?"
Thanh gật đầu, chỉ vào một người phụ nữ cao: "Ly có thể làm được."
Thiếu nữ kia cũng ngượng ngùng gật đầu. Cô nhìn qua có vẻ là cũng chừng hai mươi mấy tuổi.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi tính toán, nếu bây giờ mà đem đi gieo trồng, có lẽ sẽ kịp dùng trong mùa đông năm nay.
Thanh thấy nàng trầm tư suy nghĩ, ra tiếng: "Vậy thủ lĩnh, chúng tôi bây giờ sẽ làm gì?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi hoàn hồn, vô cùng tự nhiên sắp xếp: "Mọi người không cần đi xa, ở bên cạnh nhà tôi xây nhà đi, chỉ cần phát hoang một chút, chúng tôi sẽ phụ. Còn việc đi săn hay kiếm thức ăn gì đó, thì tự mọi người quyết định."
Thanh có chút ngạc nhiên nhưng mau thu lại: "Được."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi ngó qua, cười lên: "Trước khi đi làm việc thì phải ăn cho no cái đã. Chị Châu?"
"Ơi." Lê Thị Bích Châu nghe tiếng đi ra: "Có gì sao thủ lĩnh?"
"Chị chuẩn bị giết con nai đi, lại bắt thêm mấy con cá, làm món gì ngon ngon nha chị." Nguyễn Thị Tuyết Nhi nói với nàng.
"Không thành vấn đề."
Nguyễn Thị Tuyết Nhi quay lại hỏi Thanh: "Bên đây có ai biết nấu ăn không?"
Thanh: "Có." Theo tiếng nàng, có hai người đi ra. Tên là Huệ và Gái.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi: "Được rồi nhờ hai người phụ với chị Châu một tay nhé."
"Được, thủ lĩnh."
Lê Thị Bích Châu nhìn qua cô, gật đầu dẫn theo hai người kia đi vào bếp.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lại ngó ra ao, kêu lên: "Ngọc Hoa?"
"Dạ." Nghe lén nãy giờ, Thái Thị Ngọc Hoa bị cô điểm danh có chút luống cuống, cười chạy lại: "Thủ lĩnh kêu em?"
"Em ra ruộng kêu mọi người về. Sẵn ra vườn hái một chút rau luôn."
"Dạ. Chị định hái cái gì?"
Nguyễn Thị Tuyết Nhi suy nghĩ: "Hái bí đỏ, một ít rau sống, dưa chuột gì đó."
"Dạ rồi." Thái Thị Ngọc Hoa nhớ kĩ, vào nhà lấy sọt lên đường.
Dương Thị Ánh Mai và Minh Nhân dẫn Phương Thị Thiên Kim đi vào, được cô nhờ đi phụ mần con nai.
Tâm vừa nãy ra ngoài kia xem các nàng đào ao bây giờ cũng lon ta lon ton chạy vào, cười gật đầu với cô và Nguyễn Thị Bạch Kiều.
Thanh thấy cô chỉ dẫn lẹ làng, bên này lại không có mấy người giúp được, cũng có chút ngượng ngùng.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi nhìn ra được, cất tiếng: "Giờ, mọi người có thể cho tôi biết, mọi người có nghề nghiệp, kĩ năng nào hay không?"
Một hồi nói nói, cô biết được các nàng ai cũng có kĩ năng đáng gồm.
Như Ly: là có thể dệt vải, nuôi tằm.
Huệ, Gái là đầu bếp.
My là thợ mộc.
Lan là người thế kế vật liệu, cả về mảnh xây dựng, nội thất.
Hạnh là ngành thiết kế thời trang.
Ánh là bên ngành chăn nuôi.
Phụng là bên nông nghiệp.
Tím là bên gốm.
Hồng là bác sĩ.
Còn bản thân Thanh và Tâm bên kia là không có nghề nghiệp ổn định, nhưng khi qua đây hai người rất là giỏi về mảnh săn thú.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi gật đầu, các nàng đều có mấy kĩ năng cần thiết.
"Lúc trước khi có đến đó, tôi thấy có ngói, là chị làm sao." Cô ngó Tím hỏi. Tím là lớn hơn cô hai tuổi.
Tím gật đầu, trả lời: "Gia đình tôi làm nghề gốm. Không những ngói, mà gạch tôi cũng làm được."
"Ồ."
_____________________________
Từ khi đi vào Phương Thị Thiên Kim lại gần ngồi gần cô và Nguyễn Thị Bạch Kiều, nghe mọi người nói chuyện nhưng mắt nàng ngó xung quanh, nhìn qua mọi người, khi nhìn qua mấy đứa nhỏ, ánh mắt nàng dừng lại trên họ.
Cảm nhận được tầm nhìn của nàng, mấy đứa nhỏ có hơi sợ hãi mà nép vào người mấy người lớn, chỉ chừa ra một con mắt nhìn nàng.
Thật là giống nàng lúc trước.
Phương Thị Thiên Kim kéo áo Nguyễn Thị Tuyết Nhi, không biết cô cúi xuống đã nói gì đó, Phương Thị Thiên Kim nghe xong leo xuống ghế chạy vào nhà, không bao lâu nàng đã chạy ra, trên tay còn cầm một cái tô, đi lại chỗ mấy đứa trẻ.
Phương Thị Thiên Kim lên tiếng: "Đây là mít, cho mấy em."
Mấy đứa trẻ vẫn không dám lại gần.
My và Lan là người được mấy đứa này ôm lấy chân, kéo tụi nó ra nói: "Chị cho đồ kìa, ra nhận đi."
Nghe được câu này, trong ba đứa chỉ có một đứa bước ra. Đó là Thư.
Vươn đôi tay nhỏ xíu gầy cồm nhận lấy, Thư nhẹ giọng: "Cảm ơn chị."
Phương Thị Thiên Kim ừm một tiếng, rồi chạy về chỗ. Nhưng mắt cứ len lén nhìn qua, thấy được mấy đứa nhỏ kia đang ăn mít, cong cong môi lên.
_____________________________
Nhóm Trần Thị Lan Phương trở về là nhà cửa um xùm lên.
"Chào mọi người nha." Trần Thị Lan Phương một bên vác cuốc, một tay ôm bí đỏ, hớn hở chạy tới chào hỏi.
Thái Thị Ngọc Hoa, Ngô Thị Cẩm Tiên và Minh Nghĩa cũng ôm đồ đi phía sau.
Nguyễn Thị Tuyết Nhi lên tiếng: "Để đồ ở đây rồi đi rửa tay chân đi. Mình mẩy sình bùn không!"
"Dạ. Đây thủ lĩnh ôm dùm em trái bí đỏ nha."
Ngô Thị Cẩm Tiên trên người sạch sẽ đi tới: "Đưa tôi."
"Đây." Trần Thị Lan Phương bàn giao, rồi ôm mấy cái cuốc vào nhà tắm, vừa rửa tay chân vừa rửa mấy cái cuốc luôn.
Ngô Thị Cẩm Tiên và Thái Thị Ngọc Hoa ôm đồ lại sàn nước.
Chào hỏi Huệ và Gái, Thái Thị Ngọc Hoa báo cáo với Lê Thị Bích Châu: "Chị Châu, thủ lĩnh có bảo em hái bí đỏ, rau sống, dưa chuột."
"Ừm, nhờ hai đứa gọt vỏ bí đỏ, lặt rau dùm chị nhé." Lê Thị Bích Châu đang cạo vảy cá, nói.
Thái Thị Ngọc Hoa: "Dạ. Nai làm xong rồi ạ?"
"Chưa, giao cho Minh Nhân đi xử lý rồi. Cậu ấy đem ra hồ làm, Ánh Mai đi cùng phụ, chắc cũng sắp về rồi."
Ngô Thị Cẩm Tiên ngạc nhiên: "Chúng ta làm con nai sao?"
"Ừ. Thủ lĩnh bảo làm." Thái Thị Ngọc Hoa trả lời nàng.
Ngô Thị Cẩm Tiên a lên: "Nhắc tới nai, chị Châu, em nhớ ra có một món làm từ thịt nai. Ăn rất là ngon."
Lê Thị Bích Châu: "Là món gì?"
"Là thịt nai xào lá lốt đó chị."
Trần Thị Lan Phương làm xong đi lại nghe thấy, hô lên: "Nghe hấp dẫn ghê."
Mọi người bị nàng làm cho giật mình.
Thái Thị Ngọc Hoa bên cạnh trừng mắt: "Thiệt là, rảnh thì lại đây phụ lặt rau nè."
Trần Thị Lan Phương xấu hổ cười một cái, ngoan ngoãn đi lại, nhưng vẫn không quên nói: "Chị Châu, em thấy món Cẩm Tiên nói khá là hấp dẫn á."
Lê Thị Bích Châu cười khổ: "Nhưng hiện tại chúng ta làm gì có lá lốt."
Ngô Thị Cẩm Tiên: "Ngoài vườn không có sao chị?"
"Hình như là không có." Lê Thị Bích Châu trả lời nàng, suy nghĩ, về mảnh vườn bên kia chắc chắn sẽ có. Nhưng nơi đó rất xa, lúc trước nghe Trần Thị Lan Phương nói đường lại khó đi. Nói tiếp: "Không ăn nai xào lá lốt thì có thịt nai nhúng giấm, thịt nai xào xả ớt, thịt nai nướng, thịt nai xào lăn,... thiếu gì món."
"Nghe ngon quá." Lại là Trần Thị Lan Phương nói.
Ngô Thị Cẩm Tiên nhìn 4 con cá: "Còn cá chị?"
"Cá thì đơn giản rồi." Lê Thị Bích Châu khứa cá: "Hai con hấp, hai con đem kho."
Cá đã lớn một con khoảng gần hai kí rồi, các nàng ăn dư sức.
Các nàng vừa làm vừa trò chuyện, đã nhìn thấy Minh Nhân vác con nai đã làm sạch cùng Dương Thị Ánh Mai cầm rổ đi vào.
Hắn đi lại bỏ nai trên giàn báo cáo: "Đã làm sạch, bây giờ chỉ cần chặt ra theo ý mình nấu thôi."
"Lòng cũng đã làm sạch, tụi em đã bỏ huyết. Da cũng đã rửa sạch." Dương Thị Ánh Mai phía sau cũng nói luôn.
Lê Thị Bích Châu ngó: "Ừm, giờ thì nhờ tiếp hai người chặt nai ra làm 4, xpng rồi đưa lại đây."
"Được."
Lê Thị Bích Châu quay qua nói với Huệ và Gái: "Giao thịt nai cho hai người làm hai món nhé."
"Dạ." Hai người cùng nói. Huệ nói thêm: "Ừm...Chị..."
"Cứ gọi tôi là chị Châu."
Huệ gật đầu: "Chị Châu, lúc nãy nghe mọi người nói cần lá lốp, thật ra là chúng tôi có."
Lê Thị Bích Châu hỏi lại: "Vậy sao?"
Gái gật đầu: "Hồng là bác sĩ, nên cậu ấy hay đi hái thảo dược. Cậu ấy hái đủ loại, trong đó có lá lốt nữa."
"Mọi người có bác sĩ sao?" Ngô Thị Cẩm Tiên ngạc nhiên: "Thế thì tốt quá."
"Ừm."
"Vậy... giờ lại xin cậu ấy lá lốt có được không?" Trần Thị Lan Phương hỏi.
Thái Thị Ngọc Hoa liếc xéo nàng: "Cậu chỉ quan tâm tới lá lốt thôi à?"
"Để tôi lại hỏi xem." Huệ đứng dậy.
Không bao lâu sau Huệ đi lại với một ôm lá lốp trên tay.
Trần Thị Lan Phương hoan hô lên, đưa rổ cho nàng bỏ vào, rồi dành việc rửa lá lốp.
Minh Nhân đem nai đã chặt ra đưa cho các nàng, lại được Lê Thị Bích Châu nhờ đi dựng lò nấu và một cái lò nướng. Các nàng định nấu bên ngoài.
Dương Thị Ánh Mai được nàng nhờ đi nấu cơm.
Theo bao nhiêu đây người chắc là phải nấu 3,4 nồi cơm quá. Một mình cũng làm không xuể, Dương Thị Ánh Mai lại nói với Nguyễn Thị Tuyết Nhi, nhờ vài người phụ mình.
Không ngờ tất cả đều đứng dậy xung phong nhận việc.
Thật ra là các nàng đã sớm đứng ngồi không yên rồi, nghe được có thể phụ giúp được vui mừng hết sức.
Có hai người phụ đi vo gạo, còn lại phụ đi dựng lò, thấy mình không cần làm, hai anh em Minh Nhân Minh Nghĩa đi ra chặt thêm củi.
Lúc cầm nồi nhìn thấy gạo các nàng cũng không có ngạc nhiên nhiều.
Dương Thị Ánh Mai nhìn thấy, hỏi: "Chỗ mọi người cũng có trồng lúa sao?"
Chắt nước cơm, Lan lắc đầu: "Chúng tôi không có gạo, chỉ có nếp thôi."
"Mọi người trồng sao?"
My gật đầu: "Chúng tôi có người biết về nông nghiệp, lúc trước có trồng được một cánh đồng."
"Woa. Vậy thì cũng giống thủ lĩnh của chúng tôi, à không, thủ lĩnh của chúng ta. Chị ấy cũng biết về bên nông nghiệp. Gạo hay rau củ quả này là do chị ấy tự mình trồng ra hết đấy." Dương Thị Ánh Mai tự hào nói.
Thấy vẻ mặt tất cả đang ngạc nhiên, Dương Thị Ánh Mai nói tiếp: "Chưa hết đâu nhé, ở đây tất cả mọi thứ đều là thủ lĩnh một tay tự mình làm ra không đó."
Lan ghé hỏi nhỏ Dương Thị Ánh Mai: "Mà thủ lĩnh bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?"
Dương Thị Ánh Mai: "Hình như là 25 tuổi rồi."
My cảm thán một câu: "Chị ấy thật sự giỏi. Nói thiệt chứ, lúc mới qua đây, tôi mất hết ý chí luôn. Chứ làm gì nghĩ tới việc xây nhà trồng trọt." Nàng nói xong thì thở dài.
Dương Thị Ánh Mai gợi lên môi, nghĩ, chắc là tất cả mọi người đều sẽ như vậy. Nàng nhìn lại, thấy Nguyễn Thị Tuyết Nhi đang trò chuyện với mọi người rất vui vẻ.
Không biết...chị ấy, khi mới qua, có cảm giác như mọi người không nhỉ?