Mục lục
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Kiến Phong quan tâm cô ấy Ngô Đức Cường giật mình.

Anh ta chỉ là tùy tiện nhắc tới mà thôi, anh ta vẫn còn FA thì làm sao biết tặng cái gì? Ngô Đức Cường vò đầu bứt tóc, ngập ngừng đề nghị: “Sao không tặng quần áo và túi xách đi? Tôi nghe người ta nói túi xách chữa được hết mọi loại bệnh. Nếu cậu thấy muốn thì tôi sẽ lập tức đi làm ngay.” “Không cần.” Hoắc Kiến Phong đưa tay ngăn cản, thản nhiên nói: “Tình hình hiện tại của Vân Hạo thế nào rồi?” “Tối hôm qua bị bà chủ lớn mắng rồi, hôm nay không làm ầm ï nữa. Sáng sớm hôm nay còn chủ động đến công ty. Nhìn cũng được, nhưng không biết có thể kéo dài được bao lâu.’ Ngô Đức Cường báo cáo mọi chuyện.

“Không sao, có anh cả trông coi rồi, cậu ta không dám làm chuyện linh tinh đâu.” Đôi mắt Hoắc Kiến Phong lạnh lùng quét qua xung quanh, trầm giọng nói: “Người nhà họ Ôn bên kia, cần phải chú ý nhiều hơn.” “Vâng, tôi biết rồi.” Trong phòng học.

Trước giờ học, các sinh viên tụ tập với nhau thành tốp đôi tốp ba.

Triệu Thanh Xuân ngồi ở một góc xem phim, nhìn thấy Ôn Thục Nhi đi vào, trên mặt lập tức nở nụ cười: “Thục Nhị, lại đây.” Ôn Thục Nhi đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, sải bước đi tới: ‘Hôm nay cậu đến sớm vậy?” Triệu Thanh Xuân hất cằm tự đắc: “Đi ngủ sớm dậy sớm là phương pháp làm đẹp cơ bản của con gái chúng ta.” Ánh mắt cô ấy chạm vào ngón tay như xúc xích của Ôn Thục Nhi, cô ấy trợn tròn mắt: “Này, Thục Nhị, tay cậu bị sao vậy?” Ôn Thục Nhi đặt cặp sách xuống, hời hợt nói: “Không sao, chỉ là vô tình cắt vào da mà thôi.” Triệu Thanh Xuân nhíu mày: “Chị em, tôi cũng giống cậu, đều là sinh viên y khoa, cắt vào tay thì dùng băng cá nhân dán là được, còn cậu đây là băng bó tận ba tầng ba lớp thế kia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thục Nhi, nếu cậu gặp phải chuyện gì thì nhất định phải nói cho tôi biết đấy.” Ôn Thục Nhi nở nụ cười thật tươi trên mặt: “Thanh Xuân, cậu thật tốt với tôi, tốt lắm. Nhưng mà, tôi thực sự không sao đâu, cậu nhìn đi!” Vừa nói cô vừa uyển chuyển lắc ngón tay: “Như cậu biết đấy, nhà tôi mở phòng khám chữa bệnh, ông bà ngoại lo cho tôi thôi. Người già mà, cậu biết rõ đấy.” Triệu Thanh Xuân thở phào nhẹ nhõm: “Như thế còn tạm được. Cậu đó, thật là một cô gái ngốc, sau này dùng dao phải cẩn thận một chút đấy nhé.” “Ừm ừm, biết rồi bà chủ ạ.” Ôn Thục Nhi gật đầu như giã tỏi.

Triệu Thanh Xuân trợn mắt ném cho cô một cái liếc xéo, sau đó tiếp tục cúi đầu xem phim.

Mới vừa xem một lúc đã nghe thấy Ôn Thục Nhi thấp giọng nói: “Thanh Xuân, cậu có hiểu rõ đàn ông không?” “Hả?” Triệu Thanh Xuân sửng sốt trong chốc lát, trong mắt hiện lên một tia lửa giận: “Thục Nhi, có phải cậu đang có ý nghĩ gì gì không? Thành thật khai báo đi, có phải cậu thích ai rồi không?” Cô ấy càng nói càng sát lại gần hơn.

Ôn Thục Nhi vội vàng ghét bỏ tránh đi: “Không phải tôi mà là bạn của tôi. Gần đây tôi luôn thấy anh ấy vẽ chân dung của một người nào đó. Cậu nói xem, thích một người bao nhiêu mới có thể vẽ suốt ngày như vậy?” Triệu Thanh Xuân nhàm chán ngồi ngay ngắn: “Bạn nam sao? Không phải lại là tên hay đi theo cậu đấy chứ?” Ôn Thục Nhi cười cười qua loa, không có bình luận.

“Nếu mỗi ngày đều vẽ thì cũng không thích nhiều lắm.” Triệu Thanh Xuân thừa nước đục thả câu.

Ôn Thục Nhi trợn to hai mắt khó hiểu: “Không thích nhiều mà ngày nào cũng vẽ tranh sao?” “Cô gái ngốc, đó mà là thích sao? Đó là tình yêu rồi.” Triệu Thanh Xuân cười phụt thành tiếng, không ngừng trêu chọc cô: “Chỉ khi yêu ai thì trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến người đó, nghĩ trong lúc ăn, nghĩ trong lúc ngủ, nghĩ cả lúc đi đứng, ngồi cũng muốn nghĩ, ngay cả khi đi vệ sinh cũng sẽ nghĩ… Sau đó tự nhiên cầm cọ vẽ lên, trong đầu cũng là người đó, nên tự nhiên sẽ vẽ ra thôi.” Đôi mày thanh tú của Ôn Thục Nhi nhíu chặt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Yêu người khác như vậy thì có lẽ muốn có được người đó nhỉ?” “Đúng vậy!” Triệu Thanh Xuân nghiêm túc gật đầu: “Vì vậy nên tình yêu khiến con người ta sa đoạ đó.” Ôn Thục Nhi hít một hơi, ôm chặt hai cánh tay: “Vậy thì cảm giác này quá kinh khủng. Xem ra phải tránh xa một chút, tuyệt đối không thể để bị lây nhiễm sa đọa được.” Triệu Thanh Xuân nghiêng người tiến tới, vỗ vỗ cánh tay của Ôn Thục Nhi, chớp chớp mắt: “Là ai? Thật sự là tên đó sao?” Ôn Thục Nhi bị ánh mắt sáng rực như muốn thiêu đốt của Triệu Thanh Xuân nhìn chằm chăm, cảm thấy hơi khó chịu.

Chuông vào lớp vừa vang lên, cô vội vàng dập tắt đề tài: “Cậu đừng làm loạn nữa, lên lớp rồi, mau ngồi ngay ngắn đi.” Nhìn thấy giáo sư đi vào phòng học, Triệu Thanh Xuân không còn cách nào khác, đành phải thu hồi tầm mắt chưa thỏa mãn lại.

Cô gái này lần nào cũng có thể trốn thoát thành công.

Giờ giải lao.

Khi Ôn Thục Nhi bước vào nhà vệ sinh, trong đầu cô hồi tưởng lại những gì Triệu Thanh Xuân vừa nói.

Đó mà là thích sao? Đó là tình yêu rồi! Hoá ra yêu một người chính là trong đầu lúc nào cũng chỉ có hình bóng của người đó, còn không thể làm gì khác.

Ài, khó trách cơ thể của chú lại kém như vậy, là vì trong lòng chứa người khác chứ hoàn toàn không phải chính mình. Cơm ăn không ngon, ngủ cũng không thể ngủ ngon, bệnh cũng không ngoan ngoãn chữa…

Ôn Thục Nhi tức giận bĩu môi.

Làm bác sĩ, điều duy nhất cô không muốn gặp phải là loại bệnh nhân không quan tâm đến thân thể của mình.

Bệnh thì vẫn phải cần thuốc.

Xem ra muốn chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của anh thì trước hết phải tìm cách chữa khỏi bệnh tim cho anh đã.

Sau khi hạ quyết tâm, Ôn Thục Nhi đứng dậy đi mở cửa buồng vệ sinh, nhưng sau vài lần kéo cánh cửa vẫn bất động.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có ai đó đã khóa trái cửa sao? Chân mày Ôn Thục Nhi nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cô vểnh tai lên và nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, có hơn một người.

Tiếng bước chân càng ngày càng đến gần, Ôn Thục Nhĩ lập tức lui về phía sau hai bước, cảnh giác đứng ở góc tường.

Chẳng bao lâu sau, có một khuôn mặt hèn mọn nhô ra trên tấm ván ngăn phòng không có nắp.

“Cô bé đừng sợ, có người nhờ anh mang quà cho em.” Người đàn ông đội chiếc mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang, để lộ đôi mắt đen với nụ cười âm hiểm.

Ôn Thục Nhi giả vờ sợ hãi bám chặt vào tường, giọng nói run run: “Làm sao anh vào được? Anh đừng làm loạn, đây, đây là trường học, thầy cô và các bạn học của tôi có thể đi qua bất cứ lúc nào.” “Đừng lo lắng, bọn anh có người canh chừng rồi. Khoá cửa tặng cho em chút đồ tốt thôi.” Người đàn ông cầm lấy chiếc túi da rắn từ người bạn đồng hành, cầm ngược chiếc túi rồi đổ thẳng lên người Ôn Thục Nhi.

Hơn chục con rắn độc lao ra khỏi túi, trong nháy mắt vây kín phòng vệ sinh nhỏ, hai con nữa thì treo trên vai Ôn Thục Nhi.

“ÁI” Ôn Thục Nhi hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, liều mạng giấy giụa.

Nhìn thấy điều này, người đàn ông thoả mãn bật cười: ‘Ngoan ngoãn hưởng thụ đi.” Anh ta nhảy khỏi lưng người bạn đồng hành của mình, sau đó ném chiếc túi da rắn đi: “Chúng ta đi thôi.” Trong phòng vệ sinh, tiếng khóc của cô gái không ngừng phát ra, ba người đàn ông vô cùng đắc ý.

Một người canh chừng lo lắng hỏi: “Anh à, thật sự sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?” “Nếu có chuyện gì đó xảy ra thì cứ xảy ra đi. Dù sao thì ở đây cũng không có camera.

Không ai biết rằng chúng ta đã làm điều đó ca.

“Đúng vậy.” Người đưa rắn phụ hoạ: “Thay vì lo lắng chuyện này, sao mày không nghĩ đến chuyện tí nữa thu tiền, chúng ta sẽ vui vẻ ở đâu đó?” Ba người vừa nói vừa cười, từng bước rời đi.

Trong phòng vệ sinh có vách ngăn.

Những con rắn có nọc độc nhanh chóng bò đi khắp sàn nhà, phun chiếc lưỡi đỏ dài đến gần Ôn Thục Nhi.

Ôn Thục Nhi dựa lưng vào tường, đứng trên nắp bồn cầu, trong mắt hiện lên một tia sáng.

Cô không có chút hoang mang nào, cởi miếng gạc ra khỏi ngón tay, động tác chậm rãi, từ từ ném nó về phía góc đối diện.

Bột băng gạc tạo thành một bụi nhỏ trong không khí, những chiếc lưỡi nhô cao đó dường như được truyền cảm hứng bởi một gợi ý nào đó, một mạch thay đổi phương hướng, nhào về phía chiếc băng gạc đang rơi xuống, cắn, xé rách…

Một bầy rắn chen chúc nhau một chỗ, tiếng rít kinh khủng khiến người ta tê dại cả da đầu.

Khóe miệng Ôn Thục Nhi cong lên nụ cười nhàn nhạt: “Quả nhiên có tác dụng.” Cô lấy túi thuốc mang theo trong người ra, rắc về phía đàn rắn: “Các cục cưng, đừng vội, chị rất công bằng, ai cũng có phần, đừng gấp đừng gấp.” Bột thuốc trắng vàng lần lượt rơi xuống khiến lũ rắn càng đánh nhau tranh giành dữ dội hơn.

Nhưng ngay sau đó, cả chục con rắn đều nằm mềm oặt trên mặt đất, không hề nhúc nhích.

“Ừm, thật ngoan.” Ôn Thục Nhi hài lòng cười một tiếng.

Cô đưa tay nắm lấy tấm ván ngăn, nhẹ nhàng động người một chút, linh hoạt lộn ra ngoài.

Quả nhiên bên ngoài không có ai.

Ôn Thục Nhi nhặt túi da rắn trên mặt đất, mở cửa, nhặt lại mấy con rắn độc không còn lực công kích kia vào túi, dọn dẹp băng gạc và bột thuốc sạch sẽ.

“Ài, chị đang nghĩ cách xem làm thế nào mới có thể đưa các cưng cho ông ngoại làm thuốc, không ngờ các cưng lại tự mình dâng đến cửa. Xem ra phải tìm một cơ hội thật tốt để cảm ơn Hoắặc Vân Hạo mới được.” Cô cười ranh mãnh một tiếng, ánh mắt nhìn xung quanh rồi rơi xuống buồng cuối nhà vệ sinh.

Dì lao công quét dọn thường để các dụng cụ và đống rác ở đây, bình thường sẽ không có ai động vào.

Ôn Thục Nhi đặt túi da rắn xuống dưới tấm bìa cứng, ấn chặt rồi nhẹ nhàng võ về: “Các cục cưng, ngoan ngoãn chờ chị nhé, tối nay chị sẽ tìm một người đẹp trai đến đón các cưng về.” Một nơi hẻo lánh yên tĩnh bên ngoài trường học.

Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen dừng lại đã lâu.

Qua lớp kính pha lê, Ôn Như Phương lo lắng nhìn ra bên ngoài: “Sao lâu như vậy còn chưa về? Sẽ không có chuyện gì xảy ra phải không?” “Yên tâm đi.” Hoắc Vân Hạo năm lấy tay cô ta vỗ về an ủi: “Mấy người đó đều đã có kinh nghiệm lâu năm chơi với mấy thứ có độc này, cam đoan không thể phạm sai lầm. Dù Ôn Thục Nhi có xảo quyệt thế nào cũng sẽ không ngờ chúng ta lại dám ra tay ở trường học đâu. Lần này cô ta chết chắc rồi.” Hoắc Vân Hạo nghiến răng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

Cả hai đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa kính ô tô.

Hoắc Vân Hạo và Ôn Như Phương ngẩng đầu nhìn thấy phía trước kính xe là một người đàn ông răng vàng đang cười toe toét.

Ôn Như Phương ghét bỏ nhíu nhíu mày.

Hoắc Vân Hạo hạ kính cửa sổ xe xuống.

Người đàn ông bỉ ổi lập tức dí đầu vào: “Ông chủ, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm.” Anh ta đắc ý nháy mắt, lấy điện thoại ra và cho bọn họ xem video.

“Đã hoàn thành công việc, hoàn toàn không có người nào phát hiện. Đây là toàn bộ quá trình tặng quà, đảm bảo anh sẽ hài lòng.” Ôn Như Phương nghiêng người nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng rắn rơi trên người Ôn Thục Nhi, cô đang kinh hãi nhảy dựng lên.

Tiếng hét sắc bén như xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, Ôn Như Phương và Hoắc Vân Hạo nghe xong đều vô cùng vui vẻ.

“Làm tốt lắm.” Hoäc Vân Hạo hài lòng trả lại điện thoại cho người đàn ông bỉ ổi kia, sau đó tiện tay ném thẻ ngân hàng cho anh ta: “Đây là số tiền đó. Nhớ kỹ, trong thời gian ngắn đừng có xuất hiện.” “Hiểu.” Người đàn ông bỉ ổi làm một động tác ok và nhanh chóng biến mất trên đường phố.

“Vân Hạo, vẫn là anh giỏi nhất, chỉ cần vài lần là có thể giải quyết con khốn kia rồi.” Cơn giận dữ chất chứa trong lòng cuối cùng cũng biến ra ngoài, Ôn Như Phương nắm lấy cánh tay của Hoắc Vân Hạo, cười rất ngọt ngào.

“Đương nhiên.” Hoắc Vân Hạo tràn đầy cảm giác thành tựu.

Anh †a nâng cằm Ôn Như Phương, ánh mắt nóng rực: “Cục cưng, lần này em định thưởng anh như thế nào đây?” “Chỉ cần con khốn kia chết rồi thì đương nhiên anh muốn làm gì thì làm.” Ôn Như Phương ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu, trong lòng chợt nhớ ra điều gì đó, lo lắng nói: “Anh có chắc sau khi cô ta chết thì nhà họ Hoắc sẽ không bắt em đến với tên tàn tật để xung hỉ cho anh ta không?” “Dĩ nhiên là không.” Hoắc Vân Hạo cười hả hê, hạ giọng nói: “Tìm cô ta xung hỉ vốn là muốn lấy mạng đổi mạng, nghe nói cô ta không tốt thì tên tàn phế kia mới tốt. Bây giờ cô ta chết thì không chỉ chúng ta vui mà những người khác cũng vui. Chỉ đơn giản là làm việc thiện, mọi người đều vui vẻ.” Ôn Như Phương thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt xinh đẹp lập tức nở nụ cười: “Vậy thì quá tốt rồi, ha ha ha…” Hoäc Vân Hạo cũng cười theo ha hả.

Ôn Thục Nhị, này thì hại tôi bị phạt quỳ gối và trừ tiền tiêu vặt.

Lần này, tôi sẽ bắt cô phải trả lại tất cả.

Hai người đang hớn hở thì thấy một chiếc xe cấp cứu gào rú lao vút qua, lao thẳng về phía cổng trường.

Ôn Như Phương hưng phấn nói: “Nhất định là đi cứu cái con khốn nạn kia rồi.” “Đừng lo lắng. Những con rắn đó đều là loại độc nhất, mà lại có hơn chục con đồng thời lao tới, nói gì đến là xe cấp cứu, cho dù Hoa Đà tái thế hay thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu được cô ta.” Hoắc Vân Hạo nhếch miệng cười lạnh.

Những bảo bối đó đều được anh ta lựa chọn cẩn thận thay cho Ôn Thục Nhi.

“Cục cưng, bây giờ anh có thể yêu cầu phần thưởng của anh chưa?” Hoắc Vân Hạo mập mờ nháy mắt mấy cái, Ôn Như Phương liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Vậy anh còn không mau lái xe đi?” “Ha ha ha…” Hoắc Vân Hạo cười thoải mái khởi động xe.

Trả thù lớn xong, người đẹp ở trong vòng tay anh ta, hôm nay nhất định anh ta là người thăng lớn rồi.

Bệnh xá của trường.

Ôn Thục Nhi nằm nghiêng trên giường trong phòng cấp cứu, oẹ oẹ nhổ bọt vào thùng rác.

Gương mặt của cô tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, không ai biết cô đã để cặp kính gọng đen ở đâu.

Triệu Thanh Xuân thấy đau lòng, lo lắng thúc giục thầy bác sĩ của trường: “Thầy ơi, thầy nhất định phải nghĩ cách cứu cậu ấy.

Nếu cứ tiếp tục nôn mửa như vậy, tim, gan, lá lách và phổi của cô sẽ bị tổn thương mất.” Một bác sĩ của trường vuốt ve đôi găng †ay cao su và lắc đầu bất lực: “Em thúc giục thầy cũng không giúp được gì đâu. Thầy vừa đi qua một tí là con bé còn nôn mửa dữ dội hơn, thầy còn không thể đến gần con bé chứ đừng nói đến khám và kê đơn thuốc.” “Đúng vậy!” Một bác sĩ khác của trường phụ hoạ nói: “Cô thấy con bé như thế này thì tám mươi phần trăm là bị ngộ độc rồi. Điều kiện bệnh viện trường có hạn. Tốt hơn hết là đợi cấp cứu đến rồi đưa đi bệnh viện kiểm tra kỹ thì hơn.

“Vậy cứ nhìn cậu ấy nôn như thế sao?” Triệu Thanh Xuân cứng họng.

Cô ấy nghe Ôn Thục Nhi nôn mửa, tim như bị dao cắt, vội vàng đi tới đi lui.

Đường đường là giáo viên bác sĩ của trường y học mà thậm chí cả một bệnh nhân nôn mửa cũng không giải quyết được, thật xấu hổ khi nói ra điều này.

Hai bác sĩ của trường dường như không cảm thấy sự tức giận của Triệu Thanh Xuân, họ đã sắp xếp trường hợp của Ôn Thục Nhi và chuẩn bị chuyển giao bất cứ lúc nào.

Triệu Thanh Xuân mím môi nhìn thuốc trong phòng pha chế qua cửa kính.

Gô chịu không nổi, vừa định tự mình làm thì cuối cùng bên ngoài cũng vang lên tiếng xe cấp cứu.

“Đến! Đến đây.” Nhìn thấy cứu tinh đến, hai vị thầy giáo vội vàng đẩy Ôn Thục Nhi ra cửa.

Triệu Thanh Xuân nhanh chóng đi theo.

Cô ấy đuổi theo đẩy giường, nắm chặt tay Ôn Thục Nhi: “Thục Nhi, đừng sợ, rất nhanh sẽ tới bệnh viện thôi. Không sao, cậu sẽ không sao đâu.” Ôn Thục Nhi ở trên giường vẫn còn đang nôn khan.

Nhưng Triệu Thanh Xuân có thể cảm giác được cô dùng sức lực yếu ớt cố gắng nắm tay mình.

Nhất thời vành mắt của Triệu Thanh Xuân đỏ lên, cả người đều trở nên mềm nhũn.

Không lâu sau, Ôn Thục Nhi được đưa lên xe cấp cứu, Triệu Thanh Xuân ngồi vào cùng: “Tôi là bạn học của cậu ấy, tôi sẽ cùng cậu ấy đến bệnh viện.” Bác sĩ gật đầu ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống và bắt đầu kiểm tra Ôn Thục Nhi.

“Cô bé, cháu có nghe thấy tôi nói gì không?” Bác sĩ bên cạnh nâng mí mắt của Ôn Thục Nhi lên, đò hỏi: “Nhớ tên mình là gì không?” “Qcọc…

Ôn Thục Nhi cố gắng mở mắt, mở miệng nhưng chỉ có tiếng ọc ọc phát ra từ cổ họng.

Bác sĩ nhíu mày, vừa nghe nhịp tim vừa sờ mạch đập, nghi hoặc lẩm bẩm nói: “Các phương diện khác đều không có vấn đề gì, sao có thể nghiêm trọng như vậy?” Triệu Thanh Xuân ngồi đối diện với bác sĩ, đôi mày thanh tú nhíu chặt: “Nói cũng không lên lời thì sao lại không có vấn đề gì được?” Cô ấy lấy khăn tay ra, rướn người lau mồ hôi lạnh trên trán cho Ôn Thục Nhi: “Bác sĩ, nhìn môi cô ấy tím tái, sắc mặt càng ngày càng xanh. Đây rõ ràng là dấu hiệu trúng độc.

Bác sĩ vỗ vỗ mặt Ôn Thục Nhi: “Cô bé, nhìn tôi, cháu có nhớ hôm nay mình ăn gì không?” Ôn Thục Nhi cố gắng mở mắt ra nhìn ông, từ trong cổ họng vẫn chưa phát ra được nửa chữ, ngay cả tiếng “ọc ọc’ nôn mửa cũng trở nên yếu ớt hơn, chỉ có một lượng lớn bọt tiếp tục dâng lên mép.

Triệu Thanh Xuân cảm thấy cơ thể Ôn Thục Nhi càng ngày càng lạnh, tay cầm khăn tay càng lúc càng siết chặt hơn: “Buổi sáng cậu ấy đến vẫn rất tốt, lên lớp cũng không sao. Sau đó cậu ấy đi vệ sinh giữa tiết học, không lâu sau khi quay lại thì đột nhiên bắt đầu nôn.” Bác sĩ vừa kiểm tra vừa nhíu mày.

Cô y tá nhỏ bên cạnh nhỏ giọng nói: “Sẽ không có ai vào nhà vệ sinh ăn cơm đúng không? Cô ấy như thế thì không phải bị trúng †à đó chứ?” Cô ta nói, còn sợ hãi rụt lại hướng bên cạnh.

Triệu Thanh Xuân nén lại lửa giận trong lòng, tức giận trừng mắt nhìn y tá: “Cô có bị bệnh không? Chúng ta đều học y, cô đang nói trúng tà với tôi sao? Cô nhặt được giấy phép y tá rồi vào làm sao?” Cô y tá nhỏ bĩu môi, nhỏ giọng giải thích: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, cô lo lắng cái gì.” “Đùa kiểu khỉ gì vậy?” Triệu Thanh Xuân đè lại nắm tay sắp cử động của mình xuống, thật sự muốn tát cho cô ta một cái.

Cô ấy nhìn y tá chằm chằm, trong mắt bừng bừng lửa giận: “Người ta thế này rồi, cô còn tâm tư nói đùa à?” Thấy cô như sắp muốn ăn thịt người đến nơi, y tá ngượng ngùng cúi đầu xuống: “Được rồi, tôi xin lỗi.” Bác sĩ vội vàng giảng hòa: “Bạn cùng lớp đừng lo lăng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cấp cứu bệnh nhân. Trước hết tôi sẽ truyền dịch cho cô ấy để cô ấy không bị mất nước và suy nhược. Ngoài ra, khi nào người nhà bệnh nhân có thể đến bệnh viện? Một lát nữa có thể chúng tôi cần họ ký tên.” “Hả?” Triệu Thanh Xuân sửng sốt một chút mới phản ứng được mình quá lo lắng mà coi mình là người nhà của Ôn Thục Nhi.

Nhưng thân phận của cô ấy vốn dĩ không hề có tư cách ký tên.

Triệu Thanh Xuân vội vàng rút điện thoại của Ôn Thục Nhi ra, mở khóa bằng dấu vân tay của cô: “Tôi sẽ gọi ngay cho họ, để họ trực tiếp đến bệnh viện.” Đây là loại danh bạ thần tiên nào vậy? Tổng cộng chỉ có mười mấy con số, ngoại trừ ông bà ngoại, cô ấy và Lê Việt Bách, cộng thêm một người chú và một trợ lý, những người còn lại đều có chung một dạng: Cặn bã số 1, Cặn bã số 2…

Triệu Thanh Xuân hít sâu một hơi, đầu ngón tay màu hồng nhạt ấn xuống số của ông bà ngoại Ôn Thục Nhi.

Bọn họ là những người thân thiết nhất với Thục Nhi, vì vậy cô ấy nên thông báo cho bọn họ trước.

Vừa định bấm nút gọi thì Triệu Thanh Xuân lại dừng tay.

Hai ông bà lớn tuổi, lỡ như không chịu được sự đả kích này…

Mà bọn họ cũng là bác sỹ đông y, cơ thể của Thục Nhi đã được bọn họ chăm sóc từ nhỏ, nói không chừng sẽ có cách gì tốt? Triệu Thanh Xuân xoắn quýt đến cùng cực, vừa định tàn nhãn ấn nút gọi thì đột nhiên điện thoại trong tay rung lên.

Triệu Thanh Xuân giật mình run rẩy, suýt chút nữa thì ném điện thoại ra ngoài.

Nhìn thấy tên của Lê Việt Bách trên màn hình, cô ấy thở phào nhẹ nhõm bắt máy: “Bạn học Lê Việt Bách, xin chào, tôi là…” “Triệu Thanh Xuân?” Lê Việt Bách phản ứng nhanh, trực tiếp ngắt lời: “Tại sao lại là cậu? Ôn Thục Nhi đâu?” “Thục Nhi bị trúng độc hôn mê rồi, không thể nghe điện thoại được. Bọn tôi đang ở trong xe cấp cứu và đang gấp rút đến bệnh viện.” Nghe thấy giọng nói của Lê Việt Bách, Triệu Thanh Xuân cảm thấy nhẹ nhõm không thể giải thích được, sau đó cô ấy giải thích tình hình của Ôn Thục Nhi một lần nữa rồi mới nói: “Cậu có biết về tình hình nhà của Thục Nhi không? Chuyện này có nên thông báo cho ông bà ngoại cậu ấy hay không? Tôi sợ sẽ làm bọn họ sợ hãi, nhưng cũng sợ làm chậm trễ bệnh tình của Thục Nhi…” “Trúng độc?” Lê Việt Bách giật mình, suy nghĩ một chút, khóe môi nhếch lên vẻ châm chọc.

Người có thể hạ độc Ôn Thục Nhi, còn có thể khiến cô trúng độc hôn mê, sợ rằng còn chưa ra đời nữa ấy chứ.

Con nhóc này chỉ sợ đang bày trò xấu, không biết lại định tính kế gì đây.

Lê Việt Bách bình tĩnh nghe theo lời Triệu Thanh Xuân an ủi: ‘Cậu nói đúng. Ông bà ngoại lớn tuổi rồi. Chúng ta hãy xem xét tình hình trước khi quyết định có nên thông báo cho họ không. Cậu đi theo xe cấp cứu, chăm sóc cho Thục Nhi đi, còn chuyện ký tên tôi sẽ tìm cách giải quyết, không làm trì hoãn việc điều trị cho cậu ấy. Bây giờ, hãy gửi cho tôi tên và địa chỉ của bệnh viện trước đã.” “Được được.” Triệu Thanh Xuân cúp điện thoại, lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng nhắn địa chỉ cho Lê Việt Bách.

Tập đoàn Hoắc Kiến.

Trong phòng làm việc rộng rãi, một người đàn ông mặc bộ âu phục đen, ngồi trên bàn làm việc chăm chú đọc tài liệu trên tay.

Hoắc Tuấn Tú nhìn qua tấm kính trong suốt một lát, sau đó mới bình thản gõ cửa, đi vào: “Kiến Phong.” “Anh cả.” Hoắc Kiến Phong thả lỏng cơ mặt, lập tức đóng tập tài liệu trong tay lại.

Anh đẩy xe lăn mời Hoắc Tuấn Tú ngồi ở trên sô pha: “Sao anh lại rảnh rỗi qua đây thế này?” Hoắc Tuấn Tú đẩy cặp kính màu nâu trên sống mũi, cười dịu một tiếng, đặt hộp gấm trong tay lên bàn cà phê trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Mấy ngày nay anh bận quá không về nhà được. Đây là quà cưới cho em và em dâu. Biết hôm nay em đến nên đem tới tặng cho em.” Hộp gấm cẩm nhung bằng gỗ tử đàn mang hương thơm của nguyệt tuế, nhìn qua cũng không phải đồ cứ có tiền là mua được.

“Cảm ơn anh cả.” Hoắc Kiến Phong nhận lấy cũng không mở ra mà trực tiếp đưa cho Ngô Đức Cường, phân phó nói: “Cất cẩn thận vào.” “Vâng.” Hai tay Ngô Đức Cường nhận lấy, cung kính lui xuống.

Chẳng bao lâu sau trong phòng chỉ còn lại hai anh em.

“Anh đã nghe nói về chuyện của Vân Hạo và em dâu rồi. Em yên tâm, anh sẽ quản lý nó thật tốt, sẽ không cho nó làm loạn nữa.” Hoắc Tuấn Tú mở miệng nói, giọng điệu trấn an.

Hoäc Kiến Phong gật đầu: “Anh cả luôn công bằng, em không bao giờ nghi ngờ điều đó. Chỉ là như vậy thì vất vả cho anh rồi.” “Tất cả đều là người một nhà, đây là điều đương nhiên.” Ngô Đức Cường vừa cất quà tặng vào cặp làm việc của Hoắc Kiến Phong thì thấy điện thoại rung lên trong túi.

Anh ta lấy ra xem xét thì thấy đó là một dãy số không có tên được hiển thị.

Ngô Đức Cường nhíu mày ấn nút trả lời, chưa kịp nói gì đã có một giọng nam khàn khàn truyền đến.

“Cô ba của nhà các người sắp chết rồi, đang ở khoa cấp cứu của bệnh viện trung tâm, mau đưa người nhà cậu ba của các người đến gặp cô ấy lần cuối đi.” Sắc mặt Ngô Đức Cường lập tức sa sầm xuống.

Hôn lễ của Ôn Thục Nhi và nhà họ Hoắc vì chuyện xung hỉ mà không được công bố ra ngoài.

Giọng điệu của anh ta bất giác tăng lên: “Cái gì mà cô ba, tôi không biết anh đang nói cái gì, rốt cuộc anh là ai?” “Anh không tin thì cứ gọi điện thoại để xác minh đi. Muộn một chút thì coi như không được gặp lần cuối đâu.” Giọng nói khàn khàn nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.

Ngô Đức Cường sửng sốt cầm điện thoại hai giây rồi nhanh chóng bấm số điện thoại của Ôn Thục Nhi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK