Mục lục
Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Hoắc Kiến Phong Ôn Thục Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 365

Hoắc Tuần Nghĩa hi hi cười khan hai tiếng: “Nhóc con giỏi ghê, nhìn biểu cảm cũng biết bác hai có tâm sự, giỏi lầm! Vân Thiên lạnh lùng nhướng mày, ánh mắt tỏ vẻ bực bội.

Hoắc Tuấn Nghĩa nhanh chóng chuyển sang chủ đề chính: “Nhóc con, vừa rồi cháu kiêu ngạo như vậy, không phải quả ngạo mạn sao? Với điệu bộ này của cháu, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà công ty không gượng dậy nối, thi đám phỏng phóng viên kia chẳng lẽ không giẫm chết chúng ta?”

Vân Thiên hai chân vắt chéo, giọng điệu lười nhác nói: “Đừng nói, họ không xứng. Cho dù công ty thực sự không gượng dậy được, thì cũng chỉ mất trắng một tỷ thôi mà. “Thôi mà”, dùng từ hay lãm!

Cậu nhóc này còn ngông cuồng hơn cả Hoắc Tuấn Nghĩa hồi đó, đây chẳng lẽ là măng mọc quá tre? Hoắc Tuần Nghĩa hơi sốc, khóe miệng giật giật: “Nhóc con, tận một tỷ đó, chúng ta khiêm tốn một chút có được không?”

Nhưng anh ta vẫn muốn mượn số tiền một tỷ cùng tài giao dịch tài chính của Vân Thiên để giúp Hoắc Kiến vượt qua cửa ải khó khăn này!

Đọc được suy nghĩ của anh ta, nét mặt Vân Thiên diu đi đôi chút: “Đừng lo lắng, đây chi là số tiền nhỏ, không sao cả. Cho dù mất sạch, thì cháu cũng có thể tiếp tục trộm lại được” Không cẩn thận buột miệng nói, Vân Thiên vội vàng sửa lại: “Kiếm lại được, kiểm lại được.”

Hoắc Tuần Nghĩa nghe vậy sốt sắng, sắc mặt tái nhot: “Nhóc con, chúng ta không được làm chuyện phi pháp! Cháu còn nhỏ, nếu như xảy ra chuyện gì, bác hai biết ăn nói với bà nội và bố mẹ cậu như thế nào!”

Đang nói thì giọng nghẹn lại: “Chúng ta mặc dù ở cùng nhau chưa lâu nhưng bác hai rất thương cháu. Cháu nói cho bác hai biết, số tiền đó rốt cuộc từ đâu ra?”

Cho dù sau này có phải gánh tội, thì cháu cũng phải biết luật nhân quả chứ! Nhận thấy vẻ chân thành của Hoắc Tuấn Nghĩa, Vân Thiên mới bình tĩnh nói: có chắc sẽ giữ bí mật không?”

“Chắc đương nhiên là chắc chắn rồi” Hoắc Tuấn Nghĩa sợ cậu nhóc không tin, lập tức giơ ba ngón tay lên thế độc.

Lúc này, Vân Thiên mới bộc bạch: tiền này cháu lấy từ một tài khoản của một băng nhóm tội phạm cháu còn là một hacker, và hàng tháng sẽ quyên góp cho các tổ chức từ thiện trên khắp thế giới một số tiền cổ định. Cho nên, một tỷ này cũng không phải cho Hoắc Kiến, mà chỉ là cho vay, sau này công ty làm ăn phát đạt, phải trả lại tài khoản này cả gốc lãi, để tiếp tục công việc từ thiện.”

Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn đôi môi đỏ hồng của cậu nhóc mở ra khép vào, cảm giác cả thế giới đều huyền bí.

Hacker? Băng nhóm tội phạm?

Đây đều chỉ là những từ ngữ anh ta đọc được trên tiểu thuyết, xem được trên phim ảnh, nhưng cậu nhóc này mới chỉ năm Chẳng trách cậu nhóc nói với đám phóng viên đó, dù có nói cho họ, họ cũng không loại kỹ năng này đâu phải người bình thường có thể kiểm soát được?

Nhưng cậu nhóc thì không vậy.

Cậu nhóc là người của Hoắc gia, chưa biết chừng có gen thiên bẩm về lĩnh vực này.

Hoắc Tuấn Nghĩa vừa xúc động vừa hưng phấn, nước mắt lưng tròng Vân Thiên: con, cháu dạy bác hai được không? Để bác hai được một lần trải nghiệm cảm giác kích thích

Vân Thiên nghiêm túc nhìn anh ta từ đầu đến chân.

Hoắc Nghĩa lập tức tạo dáng: con, cháu nhìn vóc dáng bác hai, có phải cơ thể cường tráng giống cháu? nên sinh con càng sớm

Vân Thiên lắc đầu: “Tốt hơn hết, bác càng tốt, như vậy mới có hy “Um!”

Hoặc Tuấn Nghĩa sững sờ, một lúc sau mới phản ứng kịp, liền mếu máo nói: “Nhóc con trêu chọc bác, bác hai đau lòng quá, huhuhu.”

Vân Thiên nổi da gà, đứng dậy, quay về phía bàn làm việc, không thèm để ý đến anh ta.

Bệnh viện nhỏ trên đỉnh núi Thanh Bạch.

Bên trong ngôi nhà gỗ, một người đàn ông đang nằm trên giường, hàng lông mi khẽ run lên.

Anh từ từ mở mắt, đôi mắt đục ngầu mơ hồ nhìn xung quanh, ánh mắt sững sờ khi nhìn thấy cô gái nằm cạnh giường, một tay trăng nõn, một tay già nua ố vàng đang năm chặt nhau.

Ngẩn ngơ một lúc lâu sau, Hoắc Kiến Phong mới phản ứng kịp.

Anh chưa chết, anh còn sống, Tiêu Nhi vẫn ở cạnh anh… Đôi mất anh bỗng chốc đỏ au, anh đưa tay vuốt ve gò má mềm mại của cô gái.

Sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, mắt hơi có quầng thâm.

Hoắc Kiến Phong cố gắng nhẹ nhàng, chậm rãi, nhưng khoảnh khắc bản tay thô ráp của anh chạm vào má cô gái, cô gái ngay lập tức tỉnh dậy.

Trong lờ mờ, cô cảm giác có thứ gì đó trượt khỏi tay mình, và thứ gi đó lướt qua mà mình.

Tiêu Nhi mở mắt, bắt gập đôi mắt già nua mà tha thiết nhìn cô. Cô sứng sốt, vội vàng đứng dậy: “Anh tỉnh rồi à?”

Khỏe miệng nhếch lên, đôi mắt long lanh mang theo ý cười vui

Cô lập tức nghiêng người, ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào gáy vẻ. anh.

Anh già đã đi trông thấy.

Tóc bạc không còn một sợi màu loang lổ, thân hình gầy guộc như bộ xương khô, toàn thân già nua, hơi thở yếu ớt.

Nước mắt rưng rưng, Tiêu Nhi cố gắng kim nén, nhưng vai vẫn không ngừng run rẩy. Cảm nhận được sự háo hức và dịu dàng của cô gái, khóe miệng Hoắc Kiến Phong nở một nụ cười tươi.

Anh cố gắng đưa tay lên vô lưng cô dỗ dành: “Ngốc à, là em đã cứu anh.”

Giọng anh trở nên khàn khàn, như cố rặn ra từ cổ họng, khiến người ta cảm thấy xót xa trong lòng.

Tiêu Nhi cần môi, cổ gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, cố tỏ ra thoải mái, nói: “Không phải em cứu anh, là một người phụ nữ đã cứu anh.”

Cô buông tay ra, cúi mặt cố ý che đi nước mắt, rồi nhìn anh: “Bây giờ anh cảm thấy thể nào? Có khó chịu ở đâu không?”

Hoắc Kiến Phong chậm rãi lắc đầu: “Không, anh không sao, chi cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào.”

Anh định ngồi dậy, nhưng vừa nhấc vai lên đã lại gục xuống một cách yếu ớt.

Cơ thể anh bây giờ có vẻ rất bình thường, bình thường như một ông già đang ở độ tuổi xế chiều. Tiêu Nhi xót xa, một tay kẹp qua nách, một tay đỡ lưng, từ từ đỡ anh ngồi dậy: “Anh bị mất rất nhiều máu, đương nhiên là không còn sức lực rồi, nghỉ ngơi vài ngày nữa sẽ ổn lại thôi.”

Nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng, mọi người lần lượt chạy vào.

Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong ngồi tựa lưng trên giường, cười nói vui vẻ, tất cả mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm. “Cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu dọa chết mình rồi.”

Lục Thiên Bảo vội vàng lao đến định ôm Hoắc Kiến Phong, nhưng bị Tiêu Nhi cán lại: “Lỗ mãng.”

Tiêu Nhi liếc mắt nhìn anh ta, ám chỉ tránh xa thân hình gầy gò của Hoắc Kiến Phong.

Lục Thiên Bảo hiểu ý cô, chần chừ rút tay lại, miệng hậm hực: “Chẹp chẹp, A Phong, cậu xem sư tử cái nhà cậu dữ chưa kìa!”

“Xí, anh mới là sư tử cái, cả nhà anh là sư tử cái!” Triệu Thanh Xuân nghe thấy lập tức chặn họng.

Trong lúc hai người nói qua nói lại, Hồng Nhữ cùng A Tĩnh và A

Thù bước vào.

Tiêu Nhi lập tức chi về phía Hồng Nhữ, giới thiệu với Hoắc Kiến Phong: “Đây chính là Hồng Nhữ, người đã cứu anh”

Hoắc Kiến Phong nhìn về hướng Tiêu Nhi chi, đôi lông mày nhiu lại: “Hồng Nhữ? Chúng ta hình như đã gặp ở đâu rồi? Lục Thiên Bảo cười thành tiếng: ” A Phong, cho dù bây giờ cậu bệnh, cũng không được tán tinh người khác trước mặt sư tử cái nhà cậu chứ!

Hoắc Kiến Phong không thèm để ý đến anh ta, ánh mắt vẫn hướng thẳng về phía Hồng Nhữ.

Tiêu Nhi dịch lời Hoắc Kiến Phong sang tiếng Thanh Bạch.

Hồng Nhữ gật đầu, nói: “Anh Hoắc trí nhớ tốt thật, đúng là ngày trước tôi có liên hệ với anh qua mạng, nhưng anh chỉ cần dựa vào cái avatar nhỏ xíu mà cũng nhận ra tôi, anh Hoắc quả là xuất chúng.”

Tiêu Nhi lại dịch lời Hồng Nhữ, mọi người tó vẻ kinh ngạc. Chưa gặp bao giờ mà vừa chữa bệnh cứu người, vừa khen ngợi ca tụng, mục đích của người này e là không đơn giản.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK