Trần Hạo Dương mang theo cơn tức để đến chùa tìm mẹ mình, cậu ta không ngờ mới không gặp có mấy ngày mà mẹ cậu ta đã gầy yếu như thế, sắc mặt của bà cũng tái nhợt đi rất nhiều…
“Con đến thăm mẹ đây…!”
Lâm Mỹ Hạnh vừa nhìn thấy Trần Hạo Dương đã vội lao đến ôm chầm lấy cậu ta, bà ta còn tưởng con trai đã bỏ mặc mình ở cái hiu quạnh như thế này rồi. May mắn sao Trần Hạo Dương vẫn nhớ đến bà ta…
“Con trai của mẹ, lâu lắm rồi mẹ mới được gặp con…”
Trần Hạo Dương nhanh chóng đưa mẹ mình trở về phòng, cậu ta liền kể lại toàn bộ những lời mà Trần Hạo Huân đã nói, sau đó còn nghi hoặc nhìn bà…
“Trần Hạo Huân không hề yêu quý hai mẹ con chúng ta đâu, con nghĩ chúng ta không nên trông chờ vào số tài sản khổng lồ của ông ta!”
Lâm Mỹ Hạnh cũng nghĩ như thế, ban đầu bà đã chắc chắn tập đoàn JK sẽ thuộc về Trần Hạo Dương sau khi Trần Hạo Phong bị liệt, nhưng những lời cảnh cáo của Trần Hạo Huân đã khiến bà tỉnh ngộ ra rất nhiều, bà nhanh chóng đáp lại…
“Mẹ nghĩ ông ta vẫn sẽ chia tài sản cho con, nhưng chắc chắn chủ nhân của Trần gia và tập đoàn JK là một người khác, vậy nên chúng ta phải đi trước ông ta một bước…!”
Bây giờ Trần Hạo Huân vẫn còn sống, bọn họ không thể trực tiếp xử lý Trần Hạo Phong được, nhưng nếu Trần Hạo Huân biến mất, vậy thì việc giải quyết Trần Hạo Phong lại trở nên đơn giản lạ thường…
“Bây giờ con cứ nghe theo sắp xếp của ông ta, đợi vài tháng nữa mẹ thoát khỏi đây, rồi chúng ta sẽ tính tiếp!”
Trần Hạo Dương gật đầu liền nghe theo lời mẹ mình. Mặc dù cậu ta đã nói ra được những gì mà mình nghĩ trong lòng, nhưng chung quy lại cậu ta vẫn vô cùng tức giận. Mỗi lần như thế thì Trần Hạo Dương quyết định sẽ đắm chìm trong khoái lạc và bia rượu, miễn sao quên hết được phiền não trong người.
Trần Hạo Dương theo thói quen lái xe đến quán bar lớn nhất thành phố, cậu ta gọi phục vụ đến để sắp xếp cho cậu ta một phòng VIP, nhân tiện gọi thêm mấy cô gái xinh đẹp đến để hầu hạ cậu ta là được.
Trần Hạo Dương ôm một cô gái trẻ trung xinh đẹp vào lòng, cậu ta rót vô số loại rượu khác nhau ra ly rồi cùng uống với bọn họ, mỗi lần như vậy đều tiêu tốn một số tiền rất lớn, nhưng nhiêu đó không nhằm nhò gì so với nhị thiếu gia như cậu ta.
Các cô gái cũng được nước làm tới, bọn họ vừa tranh thủ rót rượu cho Trần Hạo Dương, vừa vòi vĩnh bảo cậu ta mua này mua kia cho mình. Không những thế còn tranh thủ lấy hết số tiền trong ví của cậu ta…
Lúc này ở Trần gia, Trần Hạo Phong đang nắm trên giường để ôm Phương Tú Âm ngủ, sau khi hắn xác nhận cô đã ngủ say thì mới nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó liên hệ cho trợ lý của mình…
“Trần Hạo Dương đang ở đâu?”
Trợ lý nhanh chóng gửi vị trí của Trần Hạo Dương sang điện thoại của Trần Hạo Phong, hắn liền lái xe đến quán bar lớn nhất trong thành phố. Sau đó tiền vào căn phòng đầy mùi rượu nồng nặc…
“Cút hết ra ngoài đi!”
Mấy cô gái vừa nhìn liền biết người vừa nói có thân phận không tầm thường, bọn hon tranh thủ vơ vét hết tiền của Trần Hạo Dương rồi ra ngoài. Lúc này Trần Hạo Dương cảm thấy hai bên tay của mình thiếu thốn nên nhanh chóng mở mắt…
“Này! Đi đâu hết rồi hả?!”
Vì ánh đèn trong phòng khá mờ ảo nên Trần Hạo Dương không nhìn thấy người trước mặt mình là ai, cậu ta cũng đang bị rượu bia chi phối nên chỉ biết ngả người ra ghế thở dốc…
Trần Hạo Phong tiến về phía Trần Hạo Dương, hắn không nói không rằng liền nhét vào miệng cậu ta một viên thuốc, loại thuốc này có tác dụng khiến người dùng sinh ra ảo giác. Loại ảo giác đó so với thuốc lắc khác nhau ở chỗ: Thuốc lắc thì giúp cho con người hưng phấn, nhưng thuốc mà Trần Hạo Phong cho Trần Hạo Dương sẽ khiến cậu ta xuất hiện vô số ảo giác khác nhau, tất cả ảo giác được hình thành dựa trên nỗi sợ của Trần Hạo Dương.
“Các người đưa cậu ta ra ngoài đi, nhắm cánh tay mà đánh cho tôi!”
Ba bốn người nhanh chóng tiến vào rồi đưa Trần Hạo Dương ra ngoài, bọn họ được trả tiền để làm những chuyện hung hăng tàn nhẫn như thế này. Chắc chắn bọn họ không để lại bất kì giấu vết nào…
Trần Hạo Phong vốn dĩ là một người thù dai, hắn chắc chắn sẽ khiến những kẻ làm tổn thương người hắn yêu phải trả giá đắt. Lần này chỉ là tay, nhưng nếu lần sau Trần Hạo Dương còn dám động đến Phương Tú Âm, thì e rằng cậu ta phải trả giá bằng mạng sống của mình!
“Con đến thăm mẹ đây…!”
Lâm Mỹ Hạnh vừa nhìn thấy Trần Hạo Dương đã vội lao đến ôm chầm lấy cậu ta, bà ta còn tưởng con trai đã bỏ mặc mình ở cái hiu quạnh như thế này rồi. May mắn sao Trần Hạo Dương vẫn nhớ đến bà ta…
“Con trai của mẹ, lâu lắm rồi mẹ mới được gặp con…”
Trần Hạo Dương nhanh chóng đưa mẹ mình trở về phòng, cậu ta liền kể lại toàn bộ những lời mà Trần Hạo Huân đã nói, sau đó còn nghi hoặc nhìn bà…
“Trần Hạo Huân không hề yêu quý hai mẹ con chúng ta đâu, con nghĩ chúng ta không nên trông chờ vào số tài sản khổng lồ của ông ta!”
Lâm Mỹ Hạnh cũng nghĩ như thế, ban đầu bà đã chắc chắn tập đoàn JK sẽ thuộc về Trần Hạo Dương sau khi Trần Hạo Phong bị liệt, nhưng những lời cảnh cáo của Trần Hạo Huân đã khiến bà tỉnh ngộ ra rất nhiều, bà nhanh chóng đáp lại…
“Mẹ nghĩ ông ta vẫn sẽ chia tài sản cho con, nhưng chắc chắn chủ nhân của Trần gia và tập đoàn JK là một người khác, vậy nên chúng ta phải đi trước ông ta một bước…!”
Bây giờ Trần Hạo Huân vẫn còn sống, bọn họ không thể trực tiếp xử lý Trần Hạo Phong được, nhưng nếu Trần Hạo Huân biến mất, vậy thì việc giải quyết Trần Hạo Phong lại trở nên đơn giản lạ thường…
“Bây giờ con cứ nghe theo sắp xếp của ông ta, đợi vài tháng nữa mẹ thoát khỏi đây, rồi chúng ta sẽ tính tiếp!”
Trần Hạo Dương gật đầu liền nghe theo lời mẹ mình. Mặc dù cậu ta đã nói ra được những gì mà mình nghĩ trong lòng, nhưng chung quy lại cậu ta vẫn vô cùng tức giận. Mỗi lần như thế thì Trần Hạo Dương quyết định sẽ đắm chìm trong khoái lạc và bia rượu, miễn sao quên hết được phiền não trong người.
Trần Hạo Dương theo thói quen lái xe đến quán bar lớn nhất thành phố, cậu ta gọi phục vụ đến để sắp xếp cho cậu ta một phòng VIP, nhân tiện gọi thêm mấy cô gái xinh đẹp đến để hầu hạ cậu ta là được.
Trần Hạo Dương ôm một cô gái trẻ trung xinh đẹp vào lòng, cậu ta rót vô số loại rượu khác nhau ra ly rồi cùng uống với bọn họ, mỗi lần như vậy đều tiêu tốn một số tiền rất lớn, nhưng nhiêu đó không nhằm nhò gì so với nhị thiếu gia như cậu ta.
Các cô gái cũng được nước làm tới, bọn họ vừa tranh thủ rót rượu cho Trần Hạo Dương, vừa vòi vĩnh bảo cậu ta mua này mua kia cho mình. Không những thế còn tranh thủ lấy hết số tiền trong ví của cậu ta…
Lúc này ở Trần gia, Trần Hạo Phong đang nắm trên giường để ôm Phương Tú Âm ngủ, sau khi hắn xác nhận cô đã ngủ say thì mới nhẹ nhàng buông cô ra, sau đó liên hệ cho trợ lý của mình…
“Trần Hạo Dương đang ở đâu?”
Trợ lý nhanh chóng gửi vị trí của Trần Hạo Dương sang điện thoại của Trần Hạo Phong, hắn liền lái xe đến quán bar lớn nhất trong thành phố. Sau đó tiền vào căn phòng đầy mùi rượu nồng nặc…
“Cút hết ra ngoài đi!”
Mấy cô gái vừa nhìn liền biết người vừa nói có thân phận không tầm thường, bọn hon tranh thủ vơ vét hết tiền của Trần Hạo Dương rồi ra ngoài. Lúc này Trần Hạo Dương cảm thấy hai bên tay của mình thiếu thốn nên nhanh chóng mở mắt…
“Này! Đi đâu hết rồi hả?!”
Vì ánh đèn trong phòng khá mờ ảo nên Trần Hạo Dương không nhìn thấy người trước mặt mình là ai, cậu ta cũng đang bị rượu bia chi phối nên chỉ biết ngả người ra ghế thở dốc…
Trần Hạo Phong tiến về phía Trần Hạo Dương, hắn không nói không rằng liền nhét vào miệng cậu ta một viên thuốc, loại thuốc này có tác dụng khiến người dùng sinh ra ảo giác. Loại ảo giác đó so với thuốc lắc khác nhau ở chỗ: Thuốc lắc thì giúp cho con người hưng phấn, nhưng thuốc mà Trần Hạo Phong cho Trần Hạo Dương sẽ khiến cậu ta xuất hiện vô số ảo giác khác nhau, tất cả ảo giác được hình thành dựa trên nỗi sợ của Trần Hạo Dương.
“Các người đưa cậu ta ra ngoài đi, nhắm cánh tay mà đánh cho tôi!”
Ba bốn người nhanh chóng tiến vào rồi đưa Trần Hạo Dương ra ngoài, bọn họ được trả tiền để làm những chuyện hung hăng tàn nhẫn như thế này. Chắc chắn bọn họ không để lại bất kì giấu vết nào…
Trần Hạo Phong vốn dĩ là một người thù dai, hắn chắc chắn sẽ khiến những kẻ làm tổn thương người hắn yêu phải trả giá đắt. Lần này chỉ là tay, nhưng nếu lần sau Trần Hạo Dương còn dám động đến Phương Tú Âm, thì e rằng cậu ta phải trả giá bằng mạng sống của mình!