Phương Tú Âm cư nhiên không ngu dốt đến nỗi lại đi hạ độc Lâm Mỹ Hạnh, cô nghĩ một người ghê gớm và khôn ngoan như Trần Hạo Huân chắc chắn sẽ biết chút mánh khoé nhỏ này của cô, nhưng có vẻ ông không muốn phơi bày nó. Có lẽ thông qua chuyện này thì Trần Hạo Huân đang muốn giáo huấn Lâm Mỹ Hạnh vì cái tính cách chua ngoa của bà ta.
Lâm Mỹ Hạnh tức đến mức đỏ bừng mặt, bà ta chịu đựng cơn đau liền đứng dậy đi về phía Trần Hạo Huân, sau đó giơ tay định tát ông một cái…
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy…!”
Trần Hạo Dương lập tức đứng dậy ngăn mẹ mình lại, nếu mẹ cậu ta thật sự ra tay với Trần Hạo Huân thì e rằng bọn họ khó sống sót ở lại Trần gia này…
“Mẹ bình tĩnh lại đi ạ, chuyện đâu còn có đó, chỉ là đến chùa một thời gian thôi mà…”
Lâm Mỹ Hạnh trừng mắt nhìn Trần Hạo Huân, bà tức giận hét lớn…
“Ông xem tôi là cái gì vậy hả? Đã biết bao nhiêu năm trôi qua mà ông vẫn không xem tôi là vợ ông phải không hả? Con đàn bà kia chết rồi! Bây giờ tôi là vợ ông! Tôi là phu nhân của Trần gia!”
Trần Hạo Huân không muốn đôi co với Lâm Mỹ Hạnh nên ra hiệu cho Trần Hạo Dương giữ mẹ của mình lại, ông cũng rời khỏi phòng để tránh cho bà ta phát điên lên rồi nhắc đi nhắc lại chuyện cũ.
Trần Hạo Phong thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên nháy mắt với Phương Tú Âm để cô đưa hắn về phòng trước, nếu bọn họ còn ở lại đây thì e rằng sẽ trở thành đối tượng trút giận của Lâm Mỹ Hạnh.
Vừa về đến phòng thì Trần Hạo Phong đã vội vàng lên tiếng khen ngợi trí thông minh của Phương Tú Âm, không ngờ cô lại có thể tặng cho hắn một món quà lớn như vậy…
“Em giỏi thật đấy! Không ngờ có thể bày kế để cha anh đưa bà ta đến chùa trong một thời gian, sau này chúng ta dễ sống rồi…”
Phương Tú Âm trầm lặng ngồi xuống giường, cô có chút suy tư mà kể lại toàn bộ kế hoạch của mình cho Trần Hạo Phong…
“Thật ra mọi chuyện không phải như vậy, sáng nay em cố tình tặng trà cho Lâm Mỹ Hạnh vì em biết trong trà chứa Acid Tannic, điều này gây trở ngại cho quá trình tiêu hóa và khó khăn trong việc tiêu diệt vi khuẩn trong thực phẩm. Vậy nên nó có thể gây ra rối loạn tiêu hoá nếu uống trà ngay sau khi ăn cua…”
“Ban đầu em đã định giả vờ nhận lỗi rồi đáp trả bằng việc bà ta tự nhận mình là người cao quý nhưng lại không hiểu biết, em muốn bà ta hiểu rõ vị trí của mình và không khinh thường anh nữa, nhưng sự xuất hiện của cha anh khiến kế hoạch của em bị thay đổi…”
Trần Hạo Phong cũng không ngờ Trần Hạo Huân vẫn xuất hiện ở nhà vào giờ này, theo phán đoán của hắn thì ông ta có lẽ đã đoán được ý đồ của Phương Tú Âm kể từ lúc cô làm món cua xào miến cho buổi sáng rồi, nhưng ông không muốn vạch trần cô. Ngược lại ông chỉ đang thông qua chuyện này mà dẹp bỏ cái phiền phức là Lâm Mỹ Hạnh…
Nhưng nếu Phương Tú Âm thật sự dám hạ độc Lâm Mỹ Hạnh, thì e rằng Trần gia hôm nay sẽ có người phải đổ máu. Trần Hạo Huân chắc chắn sẽ không để một người có thủ đoạn tàn ác xuất hiện trong Trần gia…
“Lần sau em phải cẩn thận, Trần Hạo Huân không phải loại người dễ đối phó, chỉ là ông ta không muốn vạch trần em…”
Phương Tú Âm chậm rãi gật đầu, mặc dù người bị trừng trị là Lâm Mỹ Hạnh nhưng cô cũng khó tránh khỏi liên can. E rằng sau này phải cẩn thận với từng người một xuất hiện trong Trần gia…
“Em biết rồi…”
Điểm tốt của chuyện này chính là Lâm Mỹ Hạnh sẽ bị nhốt ở chùa trong một thời gian, nhân cơ hội này thì Phương Tú Âm phải chỉnh đốn lại người hầu trên dưới Trần gia, cảnh cáo những kẻ dám coi thường Trần Hạo Phong. Đề phòng trường hợp trong lúc cô đi làm việc thì bọn họ lại tìm cách bắt nạt hắn…
“Mối quan hệ giữa anh và Trần Hạo Dương có tốt không?”
Trần Hạo Phong chậm rãi cúi đầu xuống liền lắc đầu, hắn ghét thằng em trai ngỗ ngược đó đến nỗi chỉ muốn đấm cho vài cái…
“Không tốt lắm, anh từng là tổng giám đốc của JK nhưng vì bị tai nạn nên Trần Hạo Dương đã tiếp quản vị trí của anh, vậy nên đôi khi cậu ấy thường buông lời lẽ xúc phạm anh…nhưng anh quen rồi, anh không sao đâu…”
Phương Tú Âm càng nghe càng tức, cô nhìn thấy người bệnh tật ốm yếu như Trần Hạo Phong còn không nỡ bắt nạt, vậy mà đám người đó dám ỷ thế mà bắt nạt chồng của cô trong suốt bao nhiêu năm qua…
“Cậu em trai của anh hình như tên Trần Hạo Dương đúng không…?”
Trần Hạo Phong ngoan ngoãn gật đầu như chú cún nhỏ, hắn mà muốn thì có thể tự mình đánh cho Trần Hạo Dương một trận rồi, nhưng hắn có vợ mà, hắn tội gì phải ra tay chứ…