• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tào Cảnh Nghi có vẻ thất vọng đang từ bên ngoài bước vào nhà máy.

Tâm trạng ông ta vốn đã rất tệ, nhưng khi nhìn thấy sự hỗn loạn, tâm trạng của giám đốc Tào càng trở nên tồi tệ hơn.

"Anh đang làm gì ở đây vậy? Anh không phải đi làm à?"

Khi nghe thấy tiếng gầm này, đám đông lập tức tách ra một con đường.

Tào Cảnh Nghi vẻ mặt khó chịu, khi nhìn thấy Chu Minh An sửng sốt một chút, sau đó lập tức nở nụ cười: "Minh An, cậu đến rồi à! Tôi đang đi tìm cậu đây!"

Nhìn thấy Tào Cảnh Nghi như vậy, Chu Minh An có chút nheo mắt lại: "Giám đốc Tào, lần này đến Nga anh trải nghiệm thế nào?"

Nói đến chuyện này, Tào Cảnh Nghi sắc mặt có chút khó coi, đi tới trước mặt Chu Minh An nói: "Nếu có chuyện gì thì chúng ta đến văn phòng tôi nói

chuyện được không, ở đây tôi e không tiện!"

Nói xong quay lại hét lớn với những người xung quanh: "Các cậu đang nhìn cái gì vậy? Mau đi làm việc đi!"

Tiêu Phục Hành nhìn thấy liền nhanh chóng chạy tới: "Giám đốc Tào, tên này đánh người trong nhà máy. Loại người này nên trực tiếp sa thải rồi gọi cảnh sát tới gô cổ hắn lại!"

"Xảy ra chuyện gì?" Tào Khải cau mày nói : “Gô cái đầu cậu ý, mau biến đi cho khuất mắt tôi!”

Tiêu Phục Hành nhanh chóng đổ thêm dầu vào lửa để khiến Chu Minh An trông thật vô dụng.

"Giám đốc Tào à, anh ta chưa bao giờ đến làm việc, hiện tại lại đánh người, phải xử lý nghiêm!" Tiêu Phục Hành quả quyết.

Nhìn thấy Tào Cảnh Nghi vẻ mặt xấu xí, Tiêu Phục Hành đầy tự hào liếc nhìn Chu Minh An.

Hôm nay tên tiểu tử này đúng là không biết lượng sức mình, để xem giám đốc Tào sẽ làm gì hắn!

"Được rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, cậu mau đi làm việc của mình đi." Tào Cảnh Nghi vẫy tay ra hiệu giải tán.

Tiêu Phục Hành có chút kinh ngạc: "Giám đốc, tôi nghĩ chuyện này cần phải xử lý ngay bây giờ, coi như cảnh cáo những người khác trong nhà máy..."

“Anh là giám đốc nhà máy này hay là tôi?”

Chưa kịp nói xong, Tào Cảnh Nghi khó chịu cắt ngang: “Tôi còn cần anh dạy tôi làm việc sao?”

Tiêu Phục Hành vội vàng nói: "Giám đốc, tôi không phải..."

Tào Cảnh Nghi sốt ruột xua tay: "Được rồi, có thời gian anh không ra ngoài thương lượng đơn hàng sao? Không biết hiện tại trong nhà máy khó khăn như thế nào sao?"

Tiêu Phục Hành không còn cách nào khác ngoài buồn bã rời đi, anh ta thực sự không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Chuyện xảy ra với Tào Cảnh Nghi rất đơn giản, chính là hàng hóa mà ông ta mang đến Nga không bán được chút nào, nửa chừng thì bị tịch thu.

Nhìn thấy Chu Minh An bây giờ giống như đang nắm ống thở cho kẻ sắp chết đuối vậy.

"Minh An, mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Tại sao không đến nhà máy báo cáo?" Tào Cảnh Nghi cười hỏi khi ở đây chỉ còn lại Chu Minh An và mình.

Tuy trên mặt tuy nở nụ cười nhưng trong nụ cười đó cũng không giấu được vẻ lo lắng của ông ta.

Chu Minh An khẽ mỉm cười: “Giám đốc Tào, không phải anh bảo tôi phải báo cáo nhà máy đúng giờ sao?”



"Đúng, đúng, có chuyện như vậy." Tào Cảnh Nghi vội vàng gật đầu.

Chu Minh An khoanh tay nói: "Nhưng tôi thích tự do, không chịu nổi sự hạn chế này. Hơn nữa, Tiêu Phục Hành đã nhắm vào tôi, vì thế tôi cảm thấy mình không cần thiết phải tới. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ không còn là thành viên của nhà máy này nữa."

"Minh An, anh không thể nói như vậy!" Tào Cảnh Nghi có chút lo lắng.

Chu Minh An không nói, chỉ cười nhìn Tào Cảnh Nghi đang cố thuyết phục mình ở lại.

Tào Cảnh Nghi ho nhẹ, cười khô khốc nói: "Nếu anh không muốn tới nhà máy thì cứ nói với tôi. Trước đây anh đã làm rất tốt trong nhà máy, nhà máy không thể thiếu một con hổ như anh được."

“Chúng ta nói chuyện đi!” Chu Minh An buông tay xuống, “Nếu giám đốc Tàokhông còn việc gì, tôi xin phép đi trước.”

Tào Cảnh Nghi nhanh chóng ngăn cản anh ta: "Minh An à, tôi có chút việc với anh, tôi đang vào thế bí. Sao anh không đến văn phòng của tôi nói chuyện?"

"Tôi tới tìm anh ư, hiện tại tôi không rảnh." Chu Minh An nhìn thoáng qua Tào Cảnh Nghi, bình tĩnh nói.

Tào Cảnh Nghi sắc mặt thay đổi, thái độ của Chu Minh An khiến ông ta có chút không vui.

Nhưng bây giờ ông ấy muốn thứ gì đó từ Chu Minh An, thế nhưng ông ta không thể tự nhiên bày tỏ được.

"Anh tìm ai? Để tôi đi cùng anh."

Chu Minh An lần này cũng không có cự tuyệt, anh ấy vừa vặn không biết Tề Huệ Mẫn ở trong xưởng kia.

"Anh Chu, đây là Tề Huệ Mẫn vợ của anh sao?" Tào Cảnh Nghi tò mò hỏi.

Chu Minh An gật đầu nói: “Đúng vậy, xin lỗi đã làm phiền giám đốc Tào rồi.”

Tào Cảnh Nghi lập tức vỗ ngực: "Không sao, bây giờ tôi đưa anh đi tới gặp cô ấy."

Không lâu sau, hai người đã đến bên ngoài xưởng.

Lúc này tình cờ đang là giờ nghỉ, các công nhân tập trung lại thành từng đôi, ba người để trò chuyện.

Hầu hết đàn ông đều ngậm điếu thuốc trong miệng, trong khi phụ nữ tụ tập xung quanh và trò chuyện.

Chu Minh An nhìn quanh, muốn gặp Tề Huệ Mẫn càng sớm càng tốt.

"Không phải cô đi mà không có mắt sao? Cô bị mù à?" một giọng nói gay gắt vang lên.

Chu Minh An quay đầu nhìn lại, thấy Tề Huệ Mẫn bị mấy người phụ nữ vây quanh.

Chu Minh An không chút do dự lao tới, bảo vệ Tề Huệ Mẫn ở phía sau.

“Con đĩ nhỏ này, cô thật là giỏi dụ đàn ông!” Người phụ nữ vừa nói tên là Tôn Thanh Nguyệt, giọng điệu tràn đầy chanh chua, kì thị.

Chu Minh An phớt lờ cô, chỉ hỏi Tề Huệ Mẫn: "Em không sao chứ? Em có biết những người này không?"

Tề Huệ Mẫn lúc này còn đang bối rối, cô không ngờ Chu Minh An lại xuất hiện ở đây.

Vừa rồi Chu Minh An bảo vệ cô ở phía sau, điều này thực sự mang lại cho cô cảm giác an toàn.



Tề Huệ Mẫn chưa từng nhìn thấy thứ này trên người Chu Minh An.

Cô không ngờ hai người họ đã ly hôn nhưng giờ Huệ Mẫn mới cảm nhận được điều đó.

Tào Cảnh Nghi ban đầu muốn đến đó, nhưng sau khi nghĩ lại thì dừng lại.

Khi mọi chuyện trở nên lớn hơn, ông ta sẽ xuất hiện để lấy thiện cảm và sự ưu ái của Chu Minh An dành cho mình.

"Cô ấy làm việc cùng xưởng với tôi, tại sao anh lại ở đây?" Tề Huệ Mẫn tò mò hỏi.

Chu Minh An đang định nói, không ngờ lại bị Tôn Thanh Nguyệt đánh lại.

"Tề Huệ Mẫn, cô thật là giỏi dụ dỗ chồng người ta, lại dụ dỗ trai trẻ giữa thanh thiên bạch nhật thế này, đồ dâm đãng..."

Chu Minh An sao có thể nghe được những lời như vậy, trực tiếp ngắt lời Tôn Thanh Nguyệt: "Tôi cảnh cáo cố, cô có thể tùy tiện ăn, nhưng không được nói bậy, và không được nói Tề Huệ Mẫn của tôi!"

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Chu Minh An, Tôn Thanh Nguyệt trở nên kiêu ngạo: “Cái gì? Tôi đã nói sai ở đâu? Cô ấy mới vào nhà máy mấy ngày, mà cô ấy dụ dỗ bao nhiêu người đàn ông rồi? Tôi nghĩ cô ấy ở ngoài đó, chỉ là phường gái lẳng lơ ong bướm thôi!”

Chu Minh An bây giờ nhịn không được, anh ấy cũng không ngại người khác đứng ở đó mắng mình.

Nhưng mắng Tề Huệ Mẫn là tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Chỉ trong tích tắc, Tôn Thanh Nguyệt đã bị tát mạnh đến nỗi khiến cô ta nổ đom đóm mắt, thấy sao bay quanh mình.

Mọi người có mặt đều không ngờ Chu Minh An lại dám ra tay trước mặt nhiều người như vậy.

Chu Minh An nheo mắt nguy hiểm: “Nếu còn dám nói bậy, lần sau tôi sẽ không tát nhẹ nữa đâu.”

Tôn Thanh Nguyệt lúc này mới phản ứng, nằm xuống đất và bắt đầu la lớn ăn vạ.

Nhìn thấy tình hình này, Tào Cảnh Nghi biết đã đến lúc mình phải bước tới.

Nếu chuyện này quá lớn sẽ không tốt cho mọi người.

Ông ấy không ngờ Chu Minh An lại trực tiếp ra tay.

Việc Tào Cảnh Nghi phải làm bây giờ là cố gắng giải quyết ổn thỏa sự việc trong nhà máy.

Ngay khi chuông làm việc vang lên, Tào Cảnh Nghi nhanh chóng gọi điện cho bộ phận an ninh và yêu cầu những người khác quay lại xưởng làm việc.

"Sao anh lại kích động như vậy?" Tề Huệ Mẫn có vẻ lo lắng.

Chu Minh An trực tiếp ra tay, điều mà Tề Huệ Mẫn không hề ngờ tới.

“Cô ta là một con khốn, nên phải bị đánh.”

Chu Minh An lạnh lùng nói: “Cô ta thường xuyên tung tin đồn vớ vẩn như thế về em sao?”

Tề Huệ Mẫn lắc đầu, có chút lo lắng: “Những chuyện này tôi chưa từng làm, cứ để cô ấy nói đi, tiếp theo xem cô ấy định làm gì?”

"Yên tâm đi." Chu Minh An vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Sẽ có người xử lý cô ta."

Ngay sau đó, cả nhóm đi thẳng đến văn phòng của Tào Cảnh Nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK