• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vừa rồi là Chu Minh An đúng không? Cậu ta cầm cái gì?"

"Có vẻ như bức tranh trên hộp là một chiếc TV."

"Thật sao? Có vẻ như anh chàng này rất giàu."

"Ông nghĩ người nước ngoài đằng sau anh ta là ai?"

"Tôi không biết! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người nước ngoài. Họ trông cao lớn quá."

"Ông nói Chu Minh An kiếm tiền, cậu ta không phải là làm với người nước ngoài này đấy chứ?"

"Này, đừng nói như vậy, thật vô lý, cậu ta làm sao quen biết rộng thế được!"

Đây chính là lý do tại sao Chu Minh An lại mang Nikolai trở lại.

Đến trước cửa nhà, Chu Minh An lớn tiếng nói: "Mẹ ơi, con về rồi!"

Một lúc sau, Vương Tiểu Lam bước ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Chu Minh An ôm một cái hộp lớn như vậy, lại có người nước ngoài cao lớn như Nikolai đi theo phía sau, nhất thời bà ấy không kịp có phản ứng, chỉ biết đứng đờ ra bất ngờ.

Khi Chu Minh An cùng hai người bước vào phòng, Vương Tiểu Lam nói: "Các con đang làm gì vậy? Anh chàng cao lớn người nước ngoài này là...là...?"

Chu Minh An nhẹ nhàng đặt TV xuống đất, sau đó giới thiệu ngắn gọn về Nikolai cho Vương Tiểu Lam nghe.

“Xin chào, anh có muốn uống nước không?” Vương Tiểu Lam trầm ngâm hồi lâu.

Nikolai có vẻ bối rối và không biết Vương Tiểu Lam đang nói về cái gì.

Chu Minh An nhìn thấy tình huống này bật cười: "Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho cậu ta, cứ làm việc của mẹ đi, cậu ta để con tiếp cho."

"Đây không phải là bạn của con sao? Sao con cứ như vậy không để ý tới người ta là sao?" Vương Tiểu Lam có chút lo lắng.

Chu Minh An xua tay: "Anh ấy là con trai đối tác làm ăn của con bên Nga, lần này anh ấy đến đây để học hỏi con, mẹ cứ coi anh ấy như một vị khách bình thường là được."

“Trong hộp của con mang về có cái gì vậy?” Vương Tiểu Lam gật đầu, sau đó tập trung vào chiếc hộp.

Chu Minh An khẽ mỉm cười: “Không phải lần trước con đã nói sẽ mua cho mẹ và Uyển Đình một chiếc TV sao? Con sẽ lắp đặt nó cho mẹ.” Nói xong Chu Minh An mở hộp lấy TV ra.

Nghe được câu trả lời này, Vương Tiểu Lam sửng sốt: "Thật sự là phim truyền hình...Ti Vi đấy sao? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Chu Minh An cười chỉ vào Nikolai: “Con hiện tại cùng cha của anh ta làm ăn kinh doanh với nhau, chiếc TV này con được ưu đãi vớ giá nội bộ nên quyết định mua một cái để mẹ và Uyển Đình có cái để xem.”

Nghe được con trai giải thích, Vương Tiểu Lam tin tưởng không chút do dự, cảm thấy rất vui vẻ.

Những người khác có thể nghi ngờ về con trai mình, nhưng với tư cách là một người mẹ, bà ấy sẽ không bao giờ nghĩ như vậy chút nào.

Bây giờ Vương Tiểu Lan không cảm thấy gì ngoài sự hạnh phúc.

"Minh An, con gần đây làm ăn thế nào?" Vương Tiểu Lam tò mò hỏi.

Những tin đồn trong thôn mấy ngày nay đối với Vương Tiểu Lam không phải là tin tốt lành gì.

Bây giờ bà đã biết tại sao con trai mình có thể kiếm tiền, bà đương nhiên muốn hỏi.



Hỏi rõ ràng, nếu trong thôn có người tiếp tục buôn chuyện, bà sẽ không khách khí nữa.

Vương Tiểu Lam tuy bình thường nóng nảy nhưng sẵn sàng vì con trai mình mà bảo vệ cậu đến cùng.

Mẹ là người mang lại sức mạnh chô Chu Minh An, điều đó thật hoàn hảo đối với anh ấy.

Chu Minh An trả lời: “Con đã mở một cửa hàng ở Nam Hà, chuyên bán TV, kinh doanh khá tốt đấy mẹ ạ.”

"Thật sao?" Vương Tiểu Lam kinh ngạc nói.

Chu Minh An gật đầu: “Đương nhiên là sự thật, nếu mẹ không tin, lần này con dẫn mẹ và Uyển Đình về Nam Hà chơi với con một chuyến, hoặc tốt nhất là mẹ với em chuyển lên trên đó sống để con có thêm thời gian phụng dưỡng, báo hiếu mẹ và em.”

“Không cần.” Vương Tiểu Lam vội vàng nói: “Mẹ, đương nhin tin con.”

Khi sự việc phát triển đến mức này, Vương Tiểu Lam không còn chút nghi ngờ gì về chuyện này nữa.

Chu Minh An nhân cơ hội nói: “Mẹ, sau này nếu con có thể kiếm tiền, mẹ sẽ không phải làm nhiều việc như vậy, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, con sẽ lo cơm ăn áo mặc.”

Nghe vậy, Vương Tiểu Lam suýt chút nữa cười ra nước mắt.

Vốn dĩ bà cho rằng cuộc sống này đã được định sẵn là một cuộc sống vất vả nơi thôn dã như vậy.

Không ngờ con trai bà lại bất ngờ quay trở lại, mang cho bà niềm hy vọng vào cuộc sống này một lần nữa.

"Mẹ ở trong thôn cuộc sống rất tốt, con hãy chú ý tới Uyển Đình nhiều hơn, sau này mẹ sẽ giao việc nuôi em ăn học cho con." Vương Tiểu Lam nói.

Chu Minh An lập tức nói: "Mẹ yên tâm, từ nay về sau con sẽ lo học phí, tất cả mọi thứ cho Uyển Đình."

"Như vậy thì tốt rồi." Vương Tiểu Lam gật đầu, "Nhưng có một chuyện con phải nhắc nhở con mới được."

"Có chuyện gì vậy mẹ?" Chu Minh An vội vàng hỏi.

Chỉ cần làm mẹ vui thì anh ấy sẽ làm ngay.

Vương Tiểu Lam nắm lấy tay Chu Minh An, nhìn chằm chằm vào mắt con trai nói: "Hai lần Huệ Mẫn đều không tới, có phải con và vợ đang cãi nhau hay sao?"

Không thể không nói, kỹ năng quan sát của Vương Tiểu Lam vẫn rất tinh tế.

Chu Minh An vội vàng nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều rồi, cô ấy đang bận việc trong cửa hàng, vì thế không thể về thăm mẹ được thôi.”

“Đây là chuyện giữa các con, mẹ sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng sinh con đẻ cái là chuyện lớn, con nhất định phải chuẩn bị trước.” Vương Tiểu Lam nghiêm túc nói.

Chu Minh An xấu hổ cười một tiếng, bắt đầu chuyển chủ đề.

Chuyện của Tề Huệ Mẫn tạm thời không thể cho mẹ anh biết.

Vương Tiểu Lam biết có một số việc nên dừng lại vào phút chót, không cần thiết phải nói tiếp nữa, nên bà theo lời Chu Minh An để đổi chủ đề.

Tiếp theo, Vương Tiểu Lam chủ yếu hỏi chuyện kinh doanh trên thành phố.

Tuy không hiểu nhưng bà vẫn nhớ những lời Chu Minh An nói.

Trong khi Chu Minh An trả lời các câu hỏi, anh dẫn Nikolai bắt đầu lắp đặt TV.

Ngay khi họ đang chuẩn bị gỡ lỗi, một số dân làng từ bên ngoài bước vào.



“Tiểu Lam, nhà cô mua tivi à?” Dân làng bước vào ngạc nhiên.

Vương Tiểu Lam vui sướng cười đến mang tai: "Đúng vậy, tôi đã bảo Minh An đừng tiêu tiền bừa bãi, mà nó lại nhất quyết muốn mua cho tôi!"

Tiếp theo, đương nhiên là đến lúc Vương Tiểu Lam thể hiện.

Vương Tiểu Lam lúc này mới tiết lộ toàn bộ thông tin cô vừa nhận được từ Chu Minh An.

Nhìn mẹ vui vẻ, Chu Minh An trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.

Lần này anh về nhà chỉ để làm mẹ vui.

Những ngày gần đây trong làng có tin đồn thất thiệt như vậy có lẽ đã làm mẹ của Chu Minh An khá buồn phiền.

Lần này Chu Minh An sẽ giải quyết triệt để chuyện này.

Nghe Vương Tiểu Lam miêu tả, dân làng không còn nghi ngờ về Chu Minh An nữa.

Bây giờ cậu ta có thể kinh doanh với người nước ngoài, kiếm tiền đương nhiên là rất dễ dàng.

Dân làng mỉm cười giơ ngón tay cái lên khen ngợi Chu Minh An đã quay đầu lại, tu chí làm ăn.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Tiểu Lam càng vui mừng hơn.

Đối với một người mẹ, những lời khen ngợi của người khác dành cho con luôn là điều hạnh phúc nhất trên đời.

"Minh An, hiện tại cậu đã thành công, về sau nhất định phải báo đáp tốt mẫu với mẹ mình, những năm này thật không hề dễ dàng chút nào với bà ấy!" Một người trong thôn nghiêm túc nói.

Chu Minh An biết rất rõ điều này.

Mẹ đã vất vả nuôi nấng hai anh em và giờ là lúc mẹ và Uyển Đình được hưởng phúc lành từ Chu Minh An.

Loay hoay một lúc, cuối cùng hình ảnh cũng xuất hiện trên TV.

Vương Tiểu Lam vui vẻ hét lên: "Có hình rồi!”

Trước kia Vương Tiểu Lam muốn xem TV, bà chỉ có thể đến nhà người khác xem nhờ.

Thỉnh thoảng bà xem một hai lần cũng không sao, nhưng nếu xem quá nhiều, cho dù người ta không nói cho bà biết, nhưng bà cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Bây giờ ở nhà có TV, sau này bà có thể ở nhà xem TV.

Mọi người khen ngợi Chu Minh An một lúc rồi rời đi.

Những tin tức họ biết được hôm nay có thể sẽ được đồn thổi khắp làng.

Một chủ đề như vậy chắc hẳn rất hấp dẫn trong làng.

Chu Minh An vốn là một kẻ lười biếng, bây giờ đã thay đổi tính cách, bắt đầu cuộc sống mới, vì thế xem ra sẽ có rất nhiều chuyện để nói.

Điều quan trọng nhất là hiện tại Chu Minh An đang làm ăn với người nước ngoài.

Với mối quan hệ như vậy, có lẽ từ giờ trở đi Chu Minh An sẽ là người có triển vọng nhất trong làng.

Về phần lời đồn trong làng, có thể nói hiện tại bọn họ đang tự chuốc lấy sự bực tức trong lòng vì đã nói xấu Chu Minh An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK