• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm qua đi dạo hồ sen, hai người đùa giỡn bên ngoài một hồi, Thẩm Lan khó tránh mỏi mệt, tỉnh lại đã thấy Bùi Thận tập võ tắm gội xong xuôi, tỉnh táo sảng khoái ngồi ở đầu giường nhìn nàng.

Thẩm Lan trong cơn mơ màng mở mắt, thấy y ngồi đó liền khép mắt lại, vươn đôi cánh tay trắng ngọc ngà từ chăn gấm ra, lầu bầu: “Bế ta qua đó đi.”

Bùi Thận cười mắng: “Nàng là chủ của ta hay sao?”

Thẩm Lan lắc đầu: “Không phải.”

Bùi Thận tò mò: “Thế thì sao ta phải bế nàng đi thay quần áo?”

“Ta là ái thiếp của ngài.” Thẩm Lan đáp.

Làm gì có ai tự nhận bản thân là ái thiếp? Bùi Thận bị nàng chọc cười, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh bế nàng ra khỏi đệm chăn.

Ngày mùa hè tiết trời nóng bức, Thẩm Lan sáng sớm chỉ mặc một bộ đồ ngủ trắng mỏng, lúc này bị Bùi Thận ôm vào lòng, dựa vào lồng ngực nóng hầm hập của y, nàng cảm thấy thật sự nóng nực.

Thẩm Lan ban đầu vốn định nũng nịu một phen, nhưng nóng quá, cảm thấy không đáng phải thế, nàng mở miệng: “Ngài thả ta xuống đi.” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận đang ôm giai nhân trong lòng, lại thêm dù biết sau buổi chơi hồ hôm qua, quan hệ của hai người đã tiến bộ vượt bậc, nhưng hiếm hoi mới được thấy Thấm Phương làm nũng, y đâu chịu buông tay? Chỉ cười nói: “Làm người làm gì cũng phải đến nơi đến chốn.”

Thẩm Lan lười động đậy, nghe vậy cũng không hề cãi cọ, để mặc Bùi Thận bế nàng đến trước giá áo, bên trên đã treo sẵn vài bộ quần áo. Có lẽ là trước đó đám nha hoàn đã từng vào phòng, nhưng Thẩm Lan ngủ sâu quá nên không hề hay biết.

Thẩm Lan đang định lấy chiếc áo lụa trắng xuống, Bùi Thận bỗng hắng giọng một cái: “Để ta làm cho.”

Thẩm Lan nhướng mày, cũng để tùy Bùi Thận thay quần áo cho nàng. Bùi Thận tuy là con cháu gia đình quyền quý, nhưng đầu tiên là đi học ở xa mười năm, sau lại tham gia quân đội thêm ba năm, tất nhiên không phải hạng công tử bột cơm tới há mồm, mặc một bộ quần áo thì có sá gì.

Chỉ là mặc tới mặc lui, ngón tay liền nhịn không được bắt đầu lần mò vuốt ve vòng eo của Thẩm Lan, những nốt chai sần do cầm bút, luyện thương lâu ngày, thô ráp đến độ dù cách mấy lớp quần áo vẫn có thể khiến làn da run lên vì kích thích.

Thẩm Lan hít thở mấy hơi, giận dỗi liếc y một cái, tự đeo đai lưng lên.

Bùi Thận chỉ vừa vuốt ve được một chút, thấy lòng hơi tiếc nuối, nhưng ngẫm lại thì, nàng không giống mọi khi mồm mép bắt bẻ y, cũng không vòng vo từ chối, mà liếc mắt như đưa tình.

Bùi Thận bỗng thấy vui trở lại, ôm eo nàng cười hỏi: “Phu nhân có cần trang điểm không?”

Thẩm Lan gật đầu, cũng chưa mở miệng chối bỏ hai chữ “phu nhân” của y, chỉ vòng tay qua cổ Bùi Thận, để y bế nàng lên, đi tới trước bàn trang điểm gỗ đàn khắc hoa mẫu đơn.

Trước mặt là gương đồng sáng đến độ có thể soi rõ bóng người, phản chiếu khuôn mặt của Thẩm Lan, nàng trông vào mà lòng nao nao. Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Bùi Thận đứng cạnh thấy nàng như vậy, cười nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ là trông thấy khuôn mặt trong gương rồi, thì chê son phấn trên bàn không xứng?”



Thẩm Lan tập trung tinh thần lại, hứ một tiếng, khó dễ y: “Bùi đại nhân thông làu kinh sử, kiến thức uyên thâm, thế thì có hiểu biết gì về những phấn son trên bàn này chăng?”

Bùi Thận ngẩn ra, thấy nàng nghiêng người ngẩng đầu nhìn lên, khuôn mặt ngây thơ ánh lên nét tinh nghịch khi được nuông chiều, khác hẳn bộ dáng cứng như khúc gỗ, giả câm giả điếc ngày xưa.

Bùi Thận thích vẻ sống động này của nàng, long lanh, tươi mát, bừng bừng sức sống như nhành liễu ngày xuân, y cười: “Son phấn thì ta chẳng hiểu lắm đâu, ta cũng đâu phải loại ăn chơi trác táng, cả ngày chỉ nếm son phấn trên mặt các cô nương.”

Nghe y nhắc tới chuyện này, Thẩm Lan chỉ liếc nhìn y một cái, lặng im khẽ cười.

Bọn nha hoàn đã để sẵn một chậu nước màu thiên thanh trên chiếc bàn họa nhành mai trắng, Thẩm Lan rửa mặt xong, mở cái hộp nhỏ màu xanh, lựa phấn má, thong thả bôi lên môi.

Bùi Thận nhìn đến ngây dại, đứng như phỗng nhìn nàng tô vẽ.

Phấn kia vốn dùng để đánh lên mặt, được nàng cẩn thận tô lên môi, hồng nhạt như cánh đào, xinh đẹp nồng nàn như hương rượu, tôn lên làn môi đầy đặn tươi hồng, bóng mượt mịn màng, tới độ Bùi Thận như quên cả hít thở.

Thẩm Lan khép hộp phấn lại, nhân tiện hỏi: “Bùi đại nhân, phấn này của ta trông đẹp chứ?” Truyện được edit bởi Mạnh bà và đăng tải trên blog tamsinhtamthe.wordpress.com

Dáng quỳnh, tuyết trắng mầu da

Môi hồng mắt biếc, mặn mà ngọc châu.(1)

Bùi Thận ngơ ngẩn không thốt nên lời, hồi lâu sau mới khàn giọng đáp: “Tất nhiên là đẹp.”

Thẩm Lan liếc nhìn y một cái, sóng mắt như làn nước mùa xuân, rưng rưng đưa tình, nhưng thần sắc nàng lại thong thả ung dung, như chẳng hề bận tâm: “Đẹp thì tốt.” Dứt lời, định đứng dậy rời đi.

Ai ngờ Bùi Thận thò tay giữ nàng lại, ôm vào lòng, vuốt ve đôi môi mềm mại của nàng rồi thủ thỉ bên tai: “Đẹp đến thế, chẳng hay có vị ra sao?”

Thẩm Lan cười khẽ: “Ta cũng không biết nữa, chắc là phải tìm một kẻ ăn chơi trác táng đến thử mới biết được.”

Bùi Thận cười nhẹ, lại kề sát vào, lầu bầu: “Ta chính là một kẻ ăn chơi trác táng đây.”

“Thế thì kẻ ăn chơi đã nếm được phấn này có vị ra sao chưa?”

“Có lẽ là hỗn hợp tường vi, hoa nhài……”

Hai người thì thầm nói nhỏ, trong phòng thỉnh thoảng vẳng ra một vài tiếng cười, bên ngoài cây xanh bóng rậm, hạ ngày dài (2), trong nhà có đôi uyên ương đan cổ đùa vui.

Cây xanh bóng rậm, hạ ngày dài,

Chiếu ngược trên ao bóng gác đài.

Lay nhẹ mành gương hơi gió thoảng,



Tường vi đầy viện ngát thơm hoài.Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S

Chú thích:

(1) Trích từ bài Thơ vịnh người đẹp chơi xuân của Giang Yêm (nguồn: Thivien.net)

Dịch thơ của Chi Nguyen

Giang Nam trời đất vào xuân.

Giêng hai gió động rau tần tốt tươi.

Bên hoa đào thắm như cười.

Làm quen người đẹp, hỏi người đâu ta?.

Dáng quỳnh, tuyết trắng mầu da!.

Môi hồng mắt biếc, mặn mà ngọc châu.

Người qua khen ngợi ngõ hầu.

Nữ thần sông Lạc, đẹp đâu bằng nàng

(2) Trích từ bài Sơn Đình hạ nhật của Cao Biền (Thivien.net)

Dịch thơ – bản dịch của Lê Nguyễn Lưu, cuốn Đường thi tuyển dịch của NXB Thuận Hóa

Cây xanh bóng rậm, hạ ngày dài,

Chiếu ngược trên ao bóng gác đài.

Lay nhẹ mành gương hơi gió thoảng,

Tường vi đầy viện ngát thơm hoài.

Gương đồng cầm tay thêu hoa, thêu tên handmade (sàn S)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK