Bát khổ trong Phật giáo, một trong số đó chính là “muốn mà không được”, khi không ai tìm anh quay video quảng cáo thì anh âu sầu, nhưng tới bây giờ có một đống nhãn hàng muốn hợp tác thì anh vẫn âu sầu, anh hiểu rõ lợi và hại mang lại.
Tiền tài là sự cám dỗ, nhưng chuyện cấp bách bây giờ là tăng khả năng tự vệ, đừng nhìn hôm qua chỉ một đấm mà có thể hạ gục tên trộm dị năng, nhưng mà chỉ nhân lúc người đó không để ý mà thôi.
Nếu tính chuẩn xác, thì Găng Tay HexTech chỉ tăng thêm chút sức lực mà thôi, bản thân anh bất kể là ý chí hay thể chất dù sao cũng chỉ là một người bình thường.
Lần này gặp được một người dị năng có sức lực lớn hơn người bình thường, có thể nói là hữu kinh vô hiểm, nhưng nếu gặp phải một người dị năng có sự chuẩn bị thì sao hả? Hoặc là gặp phải súng ống và người có khả năng công kích từ xa thì sao?
Đối với những thứ này, anh và người khác chẳng có gì khác biệt cả, đều đối mặt với sự uy hiếp.
Những chuyện hợp tác, đều là chen vào video hoặc là gắn link sản phẩm vào nếu đủ thời lượng, hiện tại chuyện cần thiết là tăng lên thực lực, căn bản anh chẳng có thời gian và sức lực đi làm những chuyện này.
Hôm qua sau khi hỏi Triệu Tiểu Lộc, anh đối với “Hệ Thống Học Tập Mạnh Nhất” của mình dần hiểu rõ hơn, chuyện quan trọng bây giờ là, đem Hệ Thống Học Tập để chữa trị bệnh học dốt thâm niên của anh, sau đó anh học tập một chút kiến thức liên quan đến thiết bị máy móc để phá giải kết cấu của găng tay và chế tạo những trang bị khác.
Tất nhiên, kể một ngàn nói một vạn, những quảng cáo này không thích hợp, không đúng thời điểm, đề tài không hợp, nếu có thể phù hợp với dự án của anh thì anh cũng sẽ kiếm cơm.
Sau khi dành hơn 30 phút để đọc tin nhắn và trả lời, anh nhìn hòm thư cá nhân mãi chưa hết tin nhắn.
Cuối cùng Lâm Ngữ cũng tỉnh ngộ, hình như không thể nào trả lời hết tất cả tin nhắn được, phải học được cách “lạnh lùng”.
Anh rời khỏi giao diện hòm thư cá nhân, anh mở bình luận của video lên, rồi trả lời một vài bình luận.
Mỗi video đều có khu bình luận, so với trò chuyện trực tiếp thì không được hoan nghênh lắm, bình thường không có bao nhiêu.
Nhưng mà bây giờ lượt xem của hai video găng tay đã hơn 1 triệu, tất nhiên bình luận cũng nhiều hơn ban đầu, cơ bản đều hỏi chuyện dùng găng tay đi bắt tên trộm, găng tay trong video này có phải là găng tay trong video trên hot search hay không, mấy bình luận liên tiếp đều như vậy.
“Được rồi, tôi xin lỗi về bình luận trước đó, nhưng mà… Chủ nhà chết tiệt, video vả mặt đâu? Sao đến giờ vẫn chưa đăng lên! Da mặt của tôi sắp khô luôn rồi này!”
“Chủ nhà chết tiệt, video vả mặt đâu?”
“Chủ nhà chết tiệt, video vả mặt đâu?”
…
Có một câu nói, bản chất loài người là máy sao chép, ở khu bình luận cứ copy lại câu đó, nói chung cả khu bình luận của tất cả các video đều như vậy.
Tổng kết chỉ có hai chữ: “Hối thúc.”
Đối với mấy bình luận này, Lâm Ngữ cũng vận dụng bản chất con người, anh bắt đầu trả lời lại: “Nói nhiều quá! Nói nhiều quá!”
Sau đó anh trả lời những câu hỏi khác, anh cũng copy ra rồi trả lời, sau đó Lâm Ngữ đặt điện thoại xuống, đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng, anh mượn laptop của Chu Kiệt bắt đầu ghi chép kết cấu của Hệ Thống Học Tập.
“Áp dụng chỉ số kích thích…”
Tinh tinh!
“Lâm Ngữ, cậu nổi tiếng trên Weibo rồi!”
“Đúng vậy!”
Tinh tinh!
“Đây là cậu đúng không?”
Khi chuẩn bị vào trạng thái làm việc, tin nhắn trên QQ và WeChat của Lâm Ngữ lại vang lên không ngừng, mỗi lần đọc xong một tin nhắn thì lại có tin nhắn đến.
“Tôi biết tôi nổi tiếng rồi, không cần nhắc nhở!!!”
Bị ép vào đường cùng, Lâm Ngữ đăng xuất hết tất cả tài khoản xã hội, thế giới mới bắt đầu yên tĩnh.
Nhưng mà sự yên tĩnh này không kéo dài bao lâu, 12 giờ trưa, điện thoại của anh vang lên.
“Con trai, con lên TV rồi!”
Vừa nhận điện thoại thì mẹ anh ngạc nhiên kêu to, Lâm Ngữ bình tĩnh đưa điện thoại cách xa lỗ tai của anh.
Nghe mẹ anh miêu tả lộn xộn không đầu không đuôi, lúc này anh mới hiểu rõ tình hình, đồng thời thấy dở khóc dở cười.
Tối hôm qua người đàn ông trung niên bị bắt, hơn nữa lúc đó tiếng động phát ra khá lớn, bởi vậy có đài truyền hình đến siêu thị phỏng vấn, cái gọi là lên TV thực chất chỉ là một câu nói nhắc đến người liên quan mà thôi.
Bản tin chủ yếu nói về người đàn ông trung niên, nghe nói là tội phạm đang lẩn trốn, có học võ, có lý lịch buôn bán ở chợ đen, còn thật hay không thì không biết.
Quá trình thì không miêu tả, chỉ nói đột nhiên có sinh viên dũng cảm bắt hắn ta mà thôi, sử dụng một cánh tay robot, đài truyền hình này còn nói “thiên tài phát minh”, thêm thắt đủ kiểu, sau đó chiếu một đoạn video mà người hóng chuyện quay được.
Về phần nếu gặp được thì liên hệ, thì không có người xem, hiển nhiên chẳng giải quyết được gì.
Tiền tài là sự cám dỗ, nhưng chuyện cấp bách bây giờ là tăng khả năng tự vệ, đừng nhìn hôm qua chỉ một đấm mà có thể hạ gục tên trộm dị năng, nhưng mà chỉ nhân lúc người đó không để ý mà thôi.
Nếu tính chuẩn xác, thì Găng Tay HexTech chỉ tăng thêm chút sức lực mà thôi, bản thân anh bất kể là ý chí hay thể chất dù sao cũng chỉ là một người bình thường.
Lần này gặp được một người dị năng có sức lực lớn hơn người bình thường, có thể nói là hữu kinh vô hiểm, nhưng nếu gặp phải một người dị năng có sự chuẩn bị thì sao hả? Hoặc là gặp phải súng ống và người có khả năng công kích từ xa thì sao?
Đối với những thứ này, anh và người khác chẳng có gì khác biệt cả, đều đối mặt với sự uy hiếp.
Những chuyện hợp tác, đều là chen vào video hoặc là gắn link sản phẩm vào nếu đủ thời lượng, hiện tại chuyện cần thiết là tăng lên thực lực, căn bản anh chẳng có thời gian và sức lực đi làm những chuyện này.
Hôm qua sau khi hỏi Triệu Tiểu Lộc, anh đối với “Hệ Thống Học Tập Mạnh Nhất” của mình dần hiểu rõ hơn, chuyện quan trọng bây giờ là, đem Hệ Thống Học Tập để chữa trị bệnh học dốt thâm niên của anh, sau đó anh học tập một chút kiến thức liên quan đến thiết bị máy móc để phá giải kết cấu của găng tay và chế tạo những trang bị khác.
Tất nhiên, kể một ngàn nói một vạn, những quảng cáo này không thích hợp, không đúng thời điểm, đề tài không hợp, nếu có thể phù hợp với dự án của anh thì anh cũng sẽ kiếm cơm.
Sau khi dành hơn 30 phút để đọc tin nhắn và trả lời, anh nhìn hòm thư cá nhân mãi chưa hết tin nhắn.
Cuối cùng Lâm Ngữ cũng tỉnh ngộ, hình như không thể nào trả lời hết tất cả tin nhắn được, phải học được cách “lạnh lùng”.
Anh rời khỏi giao diện hòm thư cá nhân, anh mở bình luận của video lên, rồi trả lời một vài bình luận.
Mỗi video đều có khu bình luận, so với trò chuyện trực tiếp thì không được hoan nghênh lắm, bình thường không có bao nhiêu.
Nhưng mà bây giờ lượt xem của hai video găng tay đã hơn 1 triệu, tất nhiên bình luận cũng nhiều hơn ban đầu, cơ bản đều hỏi chuyện dùng găng tay đi bắt tên trộm, găng tay trong video này có phải là găng tay trong video trên hot search hay không, mấy bình luận liên tiếp đều như vậy.
“Được rồi, tôi xin lỗi về bình luận trước đó, nhưng mà… Chủ nhà chết tiệt, video vả mặt đâu? Sao đến giờ vẫn chưa đăng lên! Da mặt của tôi sắp khô luôn rồi này!”
“Chủ nhà chết tiệt, video vả mặt đâu?”
“Chủ nhà chết tiệt, video vả mặt đâu?”
…
Có một câu nói, bản chất loài người là máy sao chép, ở khu bình luận cứ copy lại câu đó, nói chung cả khu bình luận của tất cả các video đều như vậy.
Tổng kết chỉ có hai chữ: “Hối thúc.”
Đối với mấy bình luận này, Lâm Ngữ cũng vận dụng bản chất con người, anh bắt đầu trả lời lại: “Nói nhiều quá! Nói nhiều quá!”
Sau đó anh trả lời những câu hỏi khác, anh cũng copy ra rồi trả lời, sau đó Lâm Ngữ đặt điện thoại xuống, đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi đi ăn sáng, anh mượn laptop của Chu Kiệt bắt đầu ghi chép kết cấu của Hệ Thống Học Tập.
“Áp dụng chỉ số kích thích…”
Tinh tinh!
“Lâm Ngữ, cậu nổi tiếng trên Weibo rồi!”
“Đúng vậy!”
Tinh tinh!
“Đây là cậu đúng không?”
Khi chuẩn bị vào trạng thái làm việc, tin nhắn trên QQ và WeChat của Lâm Ngữ lại vang lên không ngừng, mỗi lần đọc xong một tin nhắn thì lại có tin nhắn đến.
“Tôi biết tôi nổi tiếng rồi, không cần nhắc nhở!!!”
Bị ép vào đường cùng, Lâm Ngữ đăng xuất hết tất cả tài khoản xã hội, thế giới mới bắt đầu yên tĩnh.
Nhưng mà sự yên tĩnh này không kéo dài bao lâu, 12 giờ trưa, điện thoại của anh vang lên.
“Con trai, con lên TV rồi!”
Vừa nhận điện thoại thì mẹ anh ngạc nhiên kêu to, Lâm Ngữ bình tĩnh đưa điện thoại cách xa lỗ tai của anh.
Nghe mẹ anh miêu tả lộn xộn không đầu không đuôi, lúc này anh mới hiểu rõ tình hình, đồng thời thấy dở khóc dở cười.
Tối hôm qua người đàn ông trung niên bị bắt, hơn nữa lúc đó tiếng động phát ra khá lớn, bởi vậy có đài truyền hình đến siêu thị phỏng vấn, cái gọi là lên TV thực chất chỉ là một câu nói nhắc đến người liên quan mà thôi.
Bản tin chủ yếu nói về người đàn ông trung niên, nghe nói là tội phạm đang lẩn trốn, có học võ, có lý lịch buôn bán ở chợ đen, còn thật hay không thì không biết.
Quá trình thì không miêu tả, chỉ nói đột nhiên có sinh viên dũng cảm bắt hắn ta mà thôi, sử dụng một cánh tay robot, đài truyền hình này còn nói “thiên tài phát minh”, thêm thắt đủ kiểu, sau đó chiếu một đoạn video mà người hóng chuyện quay được.
Về phần nếu gặp được thì liên hệ, thì không có người xem, hiển nhiên chẳng giải quyết được gì.