• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện này liên quan đến thiết kế trò chơi và sự kích thích, có thể nói dù bất luận trò chơi nào, trong khi chế tạo thì trị số kích thích người chơi trong rất quan trọng.

Triệu Tiểu Lộc dương dương đắc ý cười nói: “Khi chơi game, mỗi lúc tăng cấp hoặc làm xong nhiệm vụ thì người chơi sẽ nhận được phần thưởng tương ứng, kích thích sự chờ đợi của người chơi, những trị số này sẽ tăng lên khi người chơi nhận được phần thưởng. Bản tính của con người và động vật giống nhau, khi có chỗ tốt và lợi ích sẽ có cảm giác thỏa mãn mưu cầu danh lợi.”

Nghe vậy, Lâm Ngữ cũng dần dần bước vào trạng thái, trong đầu ẩn hiện vài suy nghĩ, lập tức nhướn mày: “Em nói trị số kích thích liên quan tới phần thưởng và thỏa mãn, nhưng những thứ này chỉ là số lượng phần thưởng vậy có đáng để người ta “muốn” chơi hay không, đây là “lợi ích” trong suy nghĩ?”

“À…”

Lâm Ngữ hỏi như vậy làm cho Triệu Tiểu Lộc không kịp trả lời, nụ cười đắc ý cứng đờ, nhưng mắt cô đảo quanh rồi vội vàng nói: “Chuyện này đơn giản mà, chỉ là ganh đua thôi, sự ganh đua giữa người chơi với nhau, so xem ai chơi giỏi hơn, tăng thuộc tính nhanh hơn, chỉ số của trang bị thế nào, như vậy thì đồ trong trò chơi sẽ thành vật ngang giá, ngoài ra trong trò chơi thì những chỉ số thường liên quan đến nhau, muốn tăng chỉ số lên thì cần tiền, cũng chính là việc cần nạp tiền để mua vật phẩm trong game.”

“Hóa ra là như vậy.” Khi nghe xong Lâm Ngữ đã có cảm giác như thể giác ngộ, đồng thời cũng đã cảm nhận được sự chênh lệch giữa người học giỏi và học dốt.

Xem người ta kìa, chơi game mà cũng ngộ ra nhiều điều như vậy, quả thật không phục cũng chẳng được.

“Anh nhìn xem, cho nên việc hứng thú học tập rất đơn giản, anh đem tất cả tiền của anh cho em, mỗi tiếng đọc sách thì em sẽ trả lại anh số tiền tương ứng, như vậy thì hứng thú học tập đã có rồi.” Triệu Tiểu Lộc lại cười hì hì lần nữa, vươn tay ra với Lâm Ngữ.

“...”

Cuối cùng Lâm Ngữ cũng xác định khi anh nhìn thấy ánh mắt xấu xa kia, anh không hề bị ảo giác. Cảnh tượng này rất giống với thầy bói chống gậy, muốn lừa tiền coi bói à?

Cũng may Triệu Tiểu Lộc chỉ đang đùa thôi, với lại câu nói vừa rồi cũng có lý lắm, bởi vậy anh chỉ trắng trợn đẩy tay cô ra rồi nói: “Vậy bệnh lười thâm niên, bệnh này kéo dài như vậy, vậy làm sao để chuyên tâm? Cách giải quyết thế nào?”

“Đây cũng là một vấn đề, chuyện này đúng là muốn tìm hiểu căn nguyên, sợ hãi, lo lắng, trốn tránh.”

Triệu Tiểu Lộc suy tư một chút nói: “Anh không có niềm tin đối với học tập, sẽ có khuynh hướng hạ thấp giá trị bản thân, cho nên sinh ra sự kháng cự, sợ hãi, lo nghĩ đối với chuyện học tập. Tăng thêm khả năng chịu áp lực kém, bởi vậy sinh ra suy nghĩ lựa chọn trốn tránh, trốn tránh chính là để kéo dài thời gian, sau đó chơi game, lướt Weibo, sau đó lại có chủ nghĩa hoàn mỹ, càng cảm thấy bản thân học không được, lại càng muốn chơi game hơn.”

“...”



Triệu Tiểu Lộc như nói trúng tim đen của Lâm Ngữ, làm cho toàn thân anh nổi da gà, lông tơ nổi lên.

Không có lòng tin, khả năng nhận áp lực kém, trốn tránh, mấy thứ này anh đều có hết. Lại còn sống chung với cả một phòng ký túc xá toàn một đám học dốt.

May mà anh không ôm lòng theo đuổi người ta, nghĩ xem, cô em này quả thật xinh đẹp động lòng người!

Chỉ dùng mấy câu ngắn ngủi đã phân tích được nhiều như vậy, bây giờ hình tượng của anh trong mắt cô chắc kém lắm đúng không? Chẳng đùa được đâu.

“Vì vậy… Giải quyết thế nào đây, đại sư cho anh ý kiến xem nào.” Nụ cười của Lâm Ngữ cứng ngắc, anh có cảm giác khóc không ra nước mắt.

“Rất đơn giản.” Triệu Tiểu Lộc vỗ tay mấy tiếng.

Má ơi, vấn đề nghiêm trọng như vậy mà giải quyết rất đơn giản.

Được rồi, ở trong mắt mấy siêu thiên tài này thì chuyện gì cũng rất đơn giản.

Lâm Ngữ yên lặng không nói gì rồi đưa tay làm tư thế mời - mời cô bắt đầu biểu diễn.

“Vấn đề của anh chủ yếu là áp lực, vì vậy tận lực đừng cảm thấy áp lực nữa, bình thường con người hay có suy nghĩ đối với chuyện học tập là phải hoàn thành nó, lát nữa tôi phải hoàn thành bài tập này, đây là sự trốn tránh và sự kéo dài thời gian.”

Có vẻ Triệu Tiểu Lộc rất hài lòng với sự khiêm tốn xin được chỉ giáo của Lâm ngữ, sau đó cười hì hì nói: “Đầu tiên là ‘tôi nhất định phải’, đây là một từ ngữ mang tính ép buộc, để cho tâm lý của anh sinh ra sự kháng cự, anh hãy đổi nó thành ‘tôi muốn và kèm theo tính từ chủ động. Hơn nữa còn phải bỏ từ ‘chờ chút’, cho bản thân một thời gian cụ thể, tôi đi làm ngay lập tức, 5 phút sau đi làm.”

“Ừ, em nói tiếp đi.” Lâm Ngữ khiêm tốn ghi chép lại.

Người ngay thẳng không sợ bóng nghiêng, với lại hình tượng của anh trong lòng người ta đã đủ kém rồi, vò của anh đã mẻ chẳng sợ rơi nữa.

Về phần sự xấu hổ này, Khổng Tử cũng như vậy mà, trong 3 người tất có một người là thầy, học hỏi người khác chẳng có gì phải xấu hổ cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK