Bộ dạng Hạ Du có chút ủ rũ, Kiều Kiến Bang dịu dàng nâng gương mặt đang hơi cúi kia lên, ân cần tém mái tóc xõa dài đang vươn phía trước ra sau vai Hạ Du.
“Du Du” Kiều Kiến Bang khẽ gọi, dùng ánh mắt ma mị mê hoặc Hạ Du: “Chẳng phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao?”
Hạ Du bị cuốn vào đôi mắt hút người của Kiều Kiến Bang, mơ màng gật đầu khẳng định, cô chưa từng có ý rời xa Kiều Kiến Bang, chỉ sợ anh không cần cô nữa.
“Ngoan” Kiều Kiến Bang hôn lên mắt Hạ Du, nhẹ nhàng bế cô ngồi xuống ghế trên hai đùi anh.
Ngay lập tức, đầu bếp và nhân viên mang thức ăn vào, rất nhanh chiếc bàn xoay hình tròn to rộng rãi được lấp đầy bởi những đĩa thức ăn màu sắc bắt mắt thơm phức.
Kiều Kiến Bang chăm chăm đút Hạ Du ăn trước, những người phục vụ đứng một bên lén đưa mắt dõi theo, từ trước đến nay ngay cả tin đồn cũng chưa từng nghe thấy đàn ông Kiều gia lại chăm vợ kỹ từng chút một như vậy, có cơ hội phải tranh thủ nhìn cho thật rõ.
Ăn no bụng, Hạ Du tựa đầu vào vai Kiều Kiến Bang chờ anh ăn, nghe loáng thoáng thấy giọng anh họ, Hạ Du vội nhắm mắt giả vờ ngủ trong lòng Kiều Kiến Bang.
“Kiều tổng, anh tìm tôi” Chàng phi công trẻ với sắc mặt nghiêm nghị, dáng đứng thẳng tắp.
Liếc sơ qua Hạ Du, Kiều Kiến Bang chậm rãi lên tiếng: “Cậu ngồi đi”
Ngay khi chàng trai an tọa, Kiều Kiến Bang tiếp lời: “Hạ Vĩ Kỳ, cậu nghĩ sao về yêu cầu của tôi?”
Hạ Vĩ Kỳ nhìn sang Hạ Du, thái độ cương quyết: “Xin lỗi Kiều tổng, năng lực của tôi vẫn chưa tốt đến mức có thể trở thành cơ trưởng”
“Phải nhỉ, cậu vẫn còn trẻ tuổi, không nên tự dồn bản thân vào con đường cùng” Kiều Kiến Bang thong thả nói, trong lời nói mang theo hàm ý cảnh cáo.
Bỗng nhiên Hạ Vĩ Kỳ lại xuất hiện, cả gan nói với Kiều Kiến Bang buông tha cho Hạ Du, chuyện Hạ Du mang thai vẫn chưa công khai, hẳn Hạ Vĩ Kỳ vẫn chưa nắm được tình hình, nếu anh ta biết chắc chắn sẽ không mạnh miệng đến như vậy.
Hạ Vĩ Kỳ hiểu ý của Kiều Kiến Bang, nhưng anh lại không thể giương mắt nhìn Hạ Du làm dâu Kiều gia, nhỡ một ngày nào đó Hạ Du chẳng may làm sai, mạng sống sau này sẽ khó giữ.
Trong khi đó, Kiều Kiến Bang lại vướng vào tin đồn tình ái với Ngọc Ân, đứng với lập trường người ngoài nhìn vào, không cần đoán cũng biết Hạ Du không thể thắng nổi Ngọc Ân, việc Hạ Du gả cho Kiều Kiến Bang chắc chắn có một lý do chưa được tiết lộ.
Cho dù chỉ có một cơ hội nhỏ nhoi giúp Hạ Du thoát khỏi tay Kiều Kiến Bang, vĩnh viễn cắt đứt liên hệ với Kiều gia thì Hạ Vĩ Kỳ cũng nhất định không bỏ qua. Đáng tiếc, điều Hạ Vĩ Kỳ tự mình chứng kiến không phải là điều anh mong đợi, Hạ Du ở bên cạnh Kiều Kiến Bang sung sướng không cần phải lo, rõ ràng Hạ Du cam tâm tình nguyện ở cùng Kiều Kiến Bang.
Hạ Vĩ Kỳ vì lo Hạ Du bị xem thường do không xứng với Kiều Kiến Bang, từ ngoại hình đến xuất thân đều thua xa so với những gì Kiều Kiến Bang có. Nhưng bây giờ thấy Hạ Du được yêu thương chăm sóc, Hạ Vĩ Kỳ cũng đã đỡ lo phần nào.
Ban đầu Kiều Kiến Bang đã đề nghị Hạ Vĩ Kỳ cùng lên chuyến bay, tự mình xác nhận xem Hạ Du muốn ở lại cùng anh hay theo Hạ Vĩ Kỳ, cho dù quyết định của Hạ Du ra sao, Kiều Kiến Bang cũng sẽ cho Hạ Vĩ Kỳ cơ hội trở thành cơ trưởng của hãng hàng không lớn nhất thành phố. Thêm vào đó, nếu Hạ Du chọn ở bên Kiều Kiến Bang, Hạ Vĩ Kỳ bắt buộc không được phép tìm đến Hạ Du lần nữa, an phận nhận chức cơ trưởng mà những người mới vào nghề không lâu như Hạ Vĩ Kỳ luôn ao ước.
Kết quả đã rõ ràng, Hạ Vĩ Kỳ không còn cách nào chối cãi, anh chấp nhận thua cuộc trước Kiều Kiến Bang: “Tôi đã hiểu, thưa Kiều tổng”
Kiều Kiến Bang gật gù hài lòng, hạ tầm mắt ngắm nhìn Hạ Du, giọng nói bình ổn: “Hạ Vĩ Kỳ, cậu từng cho rằng cậu đối xử với Du Du là tốt nhất, đó là vì chưa có tôi”
Ngừng vài giây, Kiều Kiến Bang nhấn mạnh từng chữ: “Cậu cho cô ấy một ngày vui vẻ, còn tôi cho cô ấy một đời hạnh phúc”
Mi mắt Hạ Du cử động, rất muốn mở mắt nhìn vẻ mặt của Kiều Kiến Bang lúc này, Hạ Du đối với những điều ngọt ngào mà anh mang lại đều không có sức đề kháng chống lại.
Hạ Vĩ Kỳ căn bản là lấy trứng chọi đá, Kiều Kiến Bang có mọi thứ trong tay, trước mặt luôn tử tế với Hạ Du, cho dù Kiều Kiến Bang có làm chuyện có lỗi trong cuộc hôn nhân này, Hạ Du có lẽ cũng chẳng nỡ buông tay.
Kiều Kiến Bang bế Hạ Du đứng dậy, khí chất uy phong bộc phát mạnh mẽ, trước khi rời đi để lại cho Hạ Vĩ Kỳ một lời nhắc nhở: “Tôi luôn bao dung với Du Du, với người khác thì không”
Ra khỏi phòng ăn, Hạ Du mở mắt chăm chú nhìn Kiều Kiến Bang, anh giống như một viên pha lê tím quý hiếm, khoác lên mình vẻ đẹp thần bí đầy cuốn hút, càng ngắm càng không tài nào rời mắt ra khỏi.
Duy nhất một vấn đề, lòng dạ Kiều Kiến Bang lại sâu thăm thẳm, chẳng có cách nào để nhìn thấu, cho dù Kiều Kiến Bang ở bên Hạ Du hai mươi bốn tiếng một ngày thì sau lưng cô anh vẫn thâu tóm hết mọi chuyện, đó là kiểu người luôn khiến Hạ Du cảm thấy sợ hãi.