• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nằm suốt mấy tiếng đồng hồ, Hạ Du mở mắt thẫn thờ nhìn ra phía ngoài ban công. Tấm rèm trắng đứng yên, lòng cô trống rỗng như tấm rèm màu trắng kia.

Nhấc tay Kiều Kiến Bang ra khỏi người, Hạ Du ngồi dậy, chân vừa chạm vào đôi dép bông thì giọng Kiều Kiến Bang trầm trầm truyền đến.

“Em đói chưa?”

“Vẫn chưa” Hạ Du đứng lên đi vào toilet rửa mặt, liếc nhìn Kiều Kiến Bang một lần cũng không có.

Kiều Kiến Bang xuống giường đứng tựa người ở trước cửa toilet, tự dưng cảm giác có lỗi, hạ giọng giải thích: “Chuyện ở buổi họp báo tôi đã cho người tìm kẻ bịa đặt, em…”

Không đợi Kiều Kiến Bang nói xong, Hạ Du ngắt lời bỏ ra ngoài: “Không cần phiền phức như vậy”

Ngay lập tức, Kiều Kiến Bang kéo tay Hạ Du giữ lại: “Du Du, em đừng như vậy sẽ…”

“Tôi biết” Hạ Du lần nữa cắt ngang, cơn uất nghẹn dâng đến cổ họng vẫn phải nuốt ngược vào trong bụng, tỏ ra bình thản nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến con anh”

Ánh mắt Hạ Du chưa bao giờ lạnh nhạt như lúc này khiến trái tim Kiều Kiến Bang run rẩy. Trước giờ luôn cố gắng khiến Hạ Du vui vẻ nhưng cũng chính anh làm cô buồn.

Vừa bước hết bậc thang, từ cửa chính mẹ Kiều Kiến Bang tươi cười đi vào, chưa bao giờ Hạ Du nhớ mẹ cô như lúc này. Không khống chế được cảm xúc thêm ấm ức tủi thân vì Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân, Hạ Du bật khóc nức nở.

Thấy Hạ Du kích động, mẹ Kiều Kiến Bang vội vã chạy đến ôm cô an ủi: “Hạ Du, con sao vậy? Kiến Bang ăn hiếp con phải không? Đừng khóc, để mẹ la nó”

Hạ Du ôm mẹ Kiều Kiến Bang, rất lâu rồi cô không được ôm mẹ, tình cảm gia đình là thứ cô thiếu thốn nhất. Trước đó có bao nhiêu muộn phiền cô luôn ôm giữ một mình, lâu dần trở thành một người cô độc lúc nào không hay.

Kiều Kiến Bang đứng ở bậc thang phía trên, cơn đau tim ập đến đến mức thở không nổi, đã vậy còn va vào mắt là gương mặt giận dữ của mẹ. Kiều Kiến Bang lúc này hệt như con mèo ướt cụp đuôi vô cùng đáng thương.

Trên bàn ăn trưa muộn, Kiều Kiến Bang ngồi đối diện Hạ Du và mẹ anh đang mải mê trò chuyện, anh nửa chữ cũng không xen vào được.

Ăn xong ra phòng khách ngồi, mẹ Kiều Kiến Bang mở quyển album mà bà cố tình mang đến cho Hạ Du xem.

Trong trang đầu là hình chụp em bé sơ sinh rất kháu khỉnh, mẹ Kiều Kiến Bang chỉ vào ảnh, cười nói: “Đây là Kiến Bang lúc nhỏ, đáng yêu lắm phải không?”

Khóe môi Hạ Du cong nhẹ khẽ gật đầu, giờ cô mới hiểu đẹp từ trong trứng nước là như thế nào. Xem hết ảnh từ lúc Kiều Kiến Bang mới sinh đến hiện tại, tìm mỏi mắt cũng không có bất kỳ khoảnh khắc kém sắc nào.

Kiều Kiến Bang cầm ly nước ấm đến cho Hạ Du, vừa ngồi xuống bên cạnh thì nét cười trên mặt Hạ Du lập tức tắt, anh đành ngậm ngùi nhích ra một khoảng.

Mẹ Kiều Kiến Bang tinh ý nhận ra, ghen tuông giận hờn của những cặp đôi thời gian đầu kết hôn hầu như mỗi gia đình đều trải qua. Vả lại lần này Kiều Kiến Bang dính dáng tới diễn viên nổi tiếng, chắc chắn sẽ xuất hiện nhiều tình đồn tình ái, nhỡ vì chuyện này mà vợ chồng xích mích thì không đáng.

Bà ra tay giải hòa, hào hứng đề xuất: “Hai đứa vẫn chưa hưởng tuần trăng mật nhỉ? Chuyện ở tập đoàn đã có bố với chú lo, hai đứa đi thay đổi không khí, ở nhà riết ngột ngạt lắm”

Nghe mẹ nhắc Kiều Kiến Bang mới sực nhớ từ lúc kết hôn vẫn chưa từng đưa Hạ Du ra ngoài chơi. Nghĩ rồi Kiều Kiến Bang lấy điện thoại nhắn tin cho Khải Dực chuẩn bị giấy tờ.

Tình hình coi như tạm ổn, mẹ Kiều Kiến Bang chỉ ghé thăm một lúc rồi về, trả lại không gian cho hai vợ chồng làm lành.

Mẹ Kiều Kiến Bang vừa rời khỏi, Hạ Du liền đứng dậy lên lầu. Kiều Kiến Bang bỗng ôm lấy cô bước đi, Hạ Du không bận tâm, cô biết anh sợ cô vấp ngã rồi làm thương con anh.

“Chúng ta ra nước ngoài du lịch”

“Được” Hạ Du qua loa đáp, thẳng thắn mà nói cô hưởng ké phúc, đâu thể đòi hỏi này nọ.

“Em còn giận? Lời bọn họ nói không phải sự thật, tôi gặp em sau khi chia tay Ngọc Ân”

Bước chân Hạ Du dừng lại giữa bậc cầu thang, cuối cùng Kiều Kiến Bang cũng chính miệng thừa nhận Ngọc Ân là bạn gái cũ, vậy mà vẫn hợp tác làm việc với cô ấy với tư cách bạn thân, rồi thì sao? Hai người họ sau khi chia tay nhận ra còn yêu nhau, đợi cô sinh xong sẽ đá cô đến một chỗ khác vì cô chỉ là người thứ ba dùng đứa bé trong bụng bước vào Kiều gia, và rồi họ và con cô sẽ trở thành một gia đình.

Nước mắt Hạ Du lần nữa rơi ra, Kiều Kiến Bang hoảng loạn: “Điều tôi nói đều là thật, tôi chưa từng lừa em”

Con đường phía trước đã định sẵn, Hạ Du không còn lựa chọn nào khác, cô cũng không phải người có khả năng xoay chuyển tương lai, vậy thì cứ an phận chấp nhận.

Hạ Du mạnh mẽ lau đi nước trên mặt, cười gượng gạo: “Cảm ơn”

Kiều Kiến Bang hoang mang khó hiểu, bỗng nhiên Hạ Du cảm ơn anh? Là cô đang giận nên ẩn ý trách móc? Thà Hạ Du chửi mắng còn dễ chịu hơn việc cô giữ trong lòng rồi kéo tâm trạng tệ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK