- Kết cục này là do mày tự làm tự chịu, đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu người khác.
Suy nghĩ của kẻ chỉ biết ganh ghét, hơn thua với người khác thì nào tồn tại hai chữ tỉnh táo. Cô ta dán chặt ánh nhìn chán ghét lên người cô, giọng nói thể hiện rõ sự tức giận, bất mãn:
- Nếu không có mày, Brian đã thuộc về tao rồi. Nếu không có mày, cậu ấy sẽ không vô tâm, sẽ không phớt lờ tao. Khi tao đứng giữa lằn ranh sống chết, tao cần cậu ấy bên cạnh, cậu ấy lại không bận lòng. Còn mày chỉ bị cảm nhẹ, cậu ấy liền cuống cuồng cả lên. Chỉ vì mày quen biết Brian trước, ngoài ra mày có gì hơn tao chứ?
Cô thật không hiểu nổi đầu óc Sara chạm mạch ở đâu. Đột nhiên cô ta hẹn gặp cô và nói những lời dư thừa.
- Tao biết mày đã thích Brian từ lâu. Nhưng chuyện tình cảm vốn dĩ không thể miễn cưỡng, mày đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tao thì rất nực cười.
Cô quen biết Brian đã hơn mười năm, Sara là người gia nhập Diamond sau cùng. Cô ta thầm yêu Brian, tuy nhiên anh ấy chỉ luôn xem Sara là bạn, ngoài ra chẳng có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào khác.
Sau khi rời Diamond, cô bạn phản bội kia đã hoạt động một mình, tiếp tục sự nghiệp hacker, nghề chính hái ra tiền không thể buông bỏ dù rủi ro luôn rất cao. Trong một lần nhận nhiệm vụ hacker tài khoản cá nhân của một nhà tài phiệt, dù biết rõ nhiệm vụ nguy hiểm, nếu chẳng may bại lộ sẽ để lại hậu quả lớn nhưng Sara vẫn lờ đi, vờ như chẳng hề hay biết những rủi ro tiềm ẩn, cứ thế lao đầu vào nhận việc để chứng minh bản thân giỏi hơn Điềm Manh vì trước đây cô ta là người kém nhất nhóm Diamond.
Nào ngờ tình huống xui rủi đã xảy đến, phía nhà tài phiệt đã khôi phục được tài khoản. Chưa dừng lại ở đó, tồi tệ hơn khi người của ông ấy còn điều tra ra được địa chỉ ID và những thông tin có liên quan khác về Sara, hacker đã cả gan động vào nhà tài phiệt nứt tiếng.
Tiền công chưa kịp nhận được, cô ta lại phải đối mặt với cơn sóng dữ, hợp đồng với phía đối tác tức khắc bị hủy do nhiệm vụ thất bại thảm hại, đã vậy còn để phía bị hại phát hiện ra thông tin mật. Một cú lội ngược dòng khiến bên chủ mưu bày kế hại người không thể trở tay kịp.
Bây giờ Sara đang bị phía tài phiệt truy lùng, nếu để lão bắt được, chắc chắn cô ta sẽ phải đối mặt với tù tội.
- Ngay từ đầu mày luôn cố tranh giành mọi thứ với tao, luôn thể hiện bản thân giỏi giang để thu hút sự chú ý của Brian.
Cô không thể chịu đựng sự vô lý từ Sara thêm được nữa. Cô ta càng nói càng sai, vì yêu mù quáng mà rơi vào hố sâu hồ đồ. Sẵn dịp gặp mặt, Điềm Manh cũng muốn làm rõ một chuyện đã khiến cô không ngừng suy nghĩ suốt thời gian qua, cô tin chắc rằng chuyện này có liên quan đến người bạn cũ.
Cô không trả lời câu hỏi hết sức vô vị của Sara, Điềm Manh phớt lờ rồi cất tiếng:
- Có phải mày là người đã tiết lộ thông tin của tao với Lục Ngạn Hy?
Ngay từ khoảnh khắc anh trực tiếp gửi gmail và chỉ đích danh cô, biết rõ bí mật của cô, Điềm Manh đã đoán có người nào đó chỉ điểm cho anh và người biết được bí mật về Diamond chỉ có Brian và Sara. Nhưng Brian chắc chắn không bán đứng cô, thậm chí cậu ấy luôn bảo vệ cô vô điều kiện. Vậy nên kẻ phản bội, tiết lộ thông tin cá nhân của cô ra ngoài chỉ có thể là Sara. Huống hồ trước đây cô ta từng có tiền sử muốn vạch trần thân phận của Điềm Manh mà chẳng hề nghĩ đến hậu quả, ở thời điểm ấy, cả ba người đều đang hoạt động cùng một nhóm.
Trước câu hỏi mang ý chất vấn từ Điềm Manh, cô ta chẳng những không biết xấu hổ, ngược lại còn nở nụ cười khinh.
- Phải, là tao làm đấy, thì sao nào? Tao muốn mày biết thế nào là cảm giác thân bại danh liệt. Nhưng chết tiệt thật, không ngờ tên Lục Ngạn Hy vẫn chưa vạch trần mày. Ngược lại còn giữ mày bên cạnh. Vương Bách Ly, mày tốt số thật!
Cô không khỏi ngỡ ngàng, dù đã cố giữ vẻ bình thản nhưng tâm tư vẫn vô cùng rối bời. Thật không ngờ Sara biết chuyện cô và Ngạn Hy đang bên cạnh nhau. Dù vậy Điềm Manh vẫn nhất quyết không tỏ ra ủy mị hay hoảng sợ để tạo cơ hội cho người phụ nữ thâm độc kia đắc ý.
- Do tao ăn ở tốt nên kẻ tiểu nhân không thể hãm hại. Thay vì dành tâm trí để nghĩ cách hạ bệ tao thì mày nên tìm cách để tự cứu bản thân mình trước đi.
Cô trả lại Sara nụ cười khinh bỉ rồi quay lưng rời đi. Nhưng cô ta nào chấp nhận thất bại, Sara hét lên đầy tức giận, đồng thời rút cây dao bấm đã được chuẩn sẵn trong túi áo:
- Vương Bách Ly, mày đáng chết!