Cũng như lần trước, scandal lần này của cô từ từ lắng xuống. Trên các page tin tức, cư dân mạng bị cuộc sống thời đại công nghệ sồn sồn làm cho quay cuồng với các bê bối giật gân. Chỉ một nghệ sĩ nổi tiếng chia tay bạn gái cũng đủ đè tin của diễn viên vô danh như cô.
Vài tháng, vài năm sau chắc chỉ còn hàng xóm nhớ vụ của cô.
Nếu cô hoàn toàn rời bỏ giới giải trí, scandal này sẽ chìm xuồng không dấu vết, không bị đào lại gây sóng gió.
Nhưng cô không cam tâm.
Oan ức quá!
Đau đớn, xấu hổ, tủi nhục!
Hàng xóm thì thầm chỉ trỏ, công khai bàn tán trước mặt, nói cô là đĩ điếm giật chồng, bán trôn nuôi miệng đổi lấy vai diễn, hư hỏng ăn chơi, nghiện ngập…
Mấy bà thím xung quanh lườm nguýt chửi rủa, tạp hoá gần nhà không bán hàng cho cô, đám du côn hư hỏng thấy cô là buông lời tục tằn gạ tình. Nhục nhã vô cùng.
Mỗi lần ra ngoài mua đồ cô đều bịt khẩu trang, đội mũ, che chắn kín mít mà đôi khi vẫn bị nhận ra.
Cô hận Phùng Trúc Linh, muốn băm vằm ả ra thành nhiều mảnh.
Thời hạn 15 ngày mà Địch Nghệ giao ước đã hết.
Chu Hường tức mẹ và em trai, quyết định lỳ lợm mặc kệ.
Nhưng mà lời nói của người hắc bang không thể coi thường.
Sang ngày thứ 16, Tống Ảnh tá hoả chạy về nhà, phía sau là một đám côn đồ rầm rập đuổi theo.
Chúng tông cổng hất văng bà sang một bên, xông vào sân.
Tống Ảnh hét thất thanh, chạy vội vào nhà, bị chúng giữ lại.
Chu Hường và em trai Chu Vĩnh từ trong nhà đi ra. Chu Vĩnh sợ tái mặt, không dám lên tiếng. Chu Hường hét:
- Các người làm gì vậy?
Một thằng côn đồ rút rìu ở thắt lưng ra, hất hàm:
- Cút sang một bên. Con mụ này nợ tiền bọn tao, khất hết lần này đến lần khác không trả. Hôm nay ông đây phải chặt một ngón tay nó…
Chu Vĩnh thất kinh, lùi lại nấp sau lưng Chu Hường.
Cô hoảng hồn túm một bên tay mẹ:
- Tiền nào? Mẹ tôi nợ tiền gì?
- Tiền đánh bạc.
- Đánh bạc? – Đầu óc Chu Hường lùng bùng, toàn thân bốc hoả. – Bao nhiêu?
- Đến giờ này đã là 2 tỷ.
Tống Ảnh gào lên:
- Sao lại 2 tỷ? Bọn lừa đảo… Chúng mày…
Lưỡi rìu lập tức chĩa vào mặt khiến Tố Ảnh im bặt. Tên đầu trâu gầm gừ:
- Mụ có tin tao chặt cả bàn tay mụ không? Mụ ký giấy vay nặng lãi, giờ còn kêu gào cái gì? Bảo mụ trả từ sớm cho xong không nghe, bán nhà cũng không cầm tiền trả, lại mua nhà mới cơ. Giờ có trả không?
- Tao… tao không có tiền… - Tống Ảnh sợ tái mặt.
- Không có tiền thì mất tay.
Mấy tên du côn hất Chu Hường sang một bên, túm lấy Tống Ảnh, lôi tay bà ta muốn chặt.
Tống Ảnh hét:
- Không… tao trả, tao trả… buông ra, tao sẽ trả ngay…
- Đưa tiền luôn bây giờ.
- Tao… không có tiền, nhưng con gái tao có…
Vài tháng, vài năm sau chắc chỉ còn hàng xóm nhớ vụ của cô.
Nếu cô hoàn toàn rời bỏ giới giải trí, scandal này sẽ chìm xuồng không dấu vết, không bị đào lại gây sóng gió.
Nhưng cô không cam tâm.
Oan ức quá!
Đau đớn, xấu hổ, tủi nhục!
Hàng xóm thì thầm chỉ trỏ, công khai bàn tán trước mặt, nói cô là đĩ điếm giật chồng, bán trôn nuôi miệng đổi lấy vai diễn, hư hỏng ăn chơi, nghiện ngập…
Mấy bà thím xung quanh lườm nguýt chửi rủa, tạp hoá gần nhà không bán hàng cho cô, đám du côn hư hỏng thấy cô là buông lời tục tằn gạ tình. Nhục nhã vô cùng.
Mỗi lần ra ngoài mua đồ cô đều bịt khẩu trang, đội mũ, che chắn kín mít mà đôi khi vẫn bị nhận ra.
Cô hận Phùng Trúc Linh, muốn băm vằm ả ra thành nhiều mảnh.
Thời hạn 15 ngày mà Địch Nghệ giao ước đã hết.
Chu Hường tức mẹ và em trai, quyết định lỳ lợm mặc kệ.
Nhưng mà lời nói của người hắc bang không thể coi thường.
Sang ngày thứ 16, Tống Ảnh tá hoả chạy về nhà, phía sau là một đám côn đồ rầm rập đuổi theo.
Chúng tông cổng hất văng bà sang một bên, xông vào sân.
Tống Ảnh hét thất thanh, chạy vội vào nhà, bị chúng giữ lại.
Chu Hường và em trai Chu Vĩnh từ trong nhà đi ra. Chu Vĩnh sợ tái mặt, không dám lên tiếng. Chu Hường hét:
- Các người làm gì vậy?
Một thằng côn đồ rút rìu ở thắt lưng ra, hất hàm:
- Cút sang một bên. Con mụ này nợ tiền bọn tao, khất hết lần này đến lần khác không trả. Hôm nay ông đây phải chặt một ngón tay nó…
Chu Vĩnh thất kinh, lùi lại nấp sau lưng Chu Hường.
Cô hoảng hồn túm một bên tay mẹ:
- Tiền nào? Mẹ tôi nợ tiền gì?
- Tiền đánh bạc.
- Đánh bạc? – Đầu óc Chu Hường lùng bùng, toàn thân bốc hoả. – Bao nhiêu?
- Đến giờ này đã là 2 tỷ.
Tống Ảnh gào lên:
- Sao lại 2 tỷ? Bọn lừa đảo… Chúng mày…
Lưỡi rìu lập tức chĩa vào mặt khiến Tố Ảnh im bặt. Tên đầu trâu gầm gừ:
- Mụ có tin tao chặt cả bàn tay mụ không? Mụ ký giấy vay nặng lãi, giờ còn kêu gào cái gì? Bảo mụ trả từ sớm cho xong không nghe, bán nhà cũng không cầm tiền trả, lại mua nhà mới cơ. Giờ có trả không?
- Tao… tao không có tiền… - Tống Ảnh sợ tái mặt.
- Không có tiền thì mất tay.
Mấy tên du côn hất Chu Hường sang một bên, túm lấy Tống Ảnh, lôi tay bà ta muốn chặt.
Tống Ảnh hét:
- Không… tao trả, tao trả… buông ra, tao sẽ trả ngay…
- Đưa tiền luôn bây giờ.
- Tao… không có tiền, nhưng con gái tao có…