Ngày cô dọn đồ rời đi, Địch Nghệ lại đến.
Hắn đứng nhìn đống đồ đạc ngổn ngang, sắc mặt âm trầm, giọng trầm rung dữ tợn:
- Có đáng không?
- …
Chu Hường không trả lời, cặm cụi dọn tiếp.
- Nếu ngay từ đầu cô chấp nhận ở bên cạnh cậu tôi, mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Chu Hường dừng tay, ngồi ghé xuống thành sofa, thần người.
Đúng!
Nếu ngay từ đầu cô chấp nhận làm tình nhân của Lỗ Châu Cường, cô đã được giao vai chính, được ngồi trên đống tiền, chấm mút ké hào quang quyền lực, cái gì cũng thuận lợi hơn người, chuyện xấu đều không gặp phải.
Không bị chụp hình đi gặp đạo diễn ở khách sạn, không bị vợ của ông ta tìm đến đánh.
Không đi thử vai y tá, không bị lão dâm tặc họ Ngoã tấn công.
Không cần tới tiệc rượu cà mặt đạo diễn nước ngoài, không bị huỷ hoại thanh danh, tiệt đường sống.
Nhưng giờ mọi chuyện đã rồi, hối hận cũng muộn.
Chu Hường cười chua chát:
- Chuyện đã đến nước này mà cậu anh vẫn muốn tôi làm tình nhân?
- Phải. – Địch Nghệ lạnh lùng khẳng định như đinh đóng cột.
- Tại sao?
Hắn im lặng mấy giây, hỏi ngược:
- Cô đổi ý chưa? Theo tôi về Lỗ gia, cô muốn gì có đó.
- Ha ha… Tại sao? Tại sao Lỗ Châu Cường cố chấp vậy? Giờ tôi mất hết danh dự, cả nước sỉ vả tôi chơi thuốc quá liều, ông ta không sợ người đời bàn ra tán vào?
- Chẳng thứ gì có thể khiến cậu tôi sợ hãi.
Bộ dạng kiêu ngạo khinh đời của Địch Nghệ khiến cô vừa ghen tị vừa căm ghét:
- Vụ này không phải do cậu anh sai người làm đấy chứ?
- Không. Cô có kẻ thù khác. Tôi có thể giúp cô xử gọn bọn chúng… sau khi cô trở thành mợ hai của tôi.
Hai chữ “mợ hai” nặng tựa ngàn cân.
Chu Hường cười khan mấy tiếng, lắc đầu:
- Không đời nào. Nói đi cũng nên nói lại. Nếu cậu anh không chèn ép tôi mất hết các vai phụ, tôi cũng không phải đi gặp đạo diễn Nguỵ ở khách sạn, càng không bị Ngoã Phi tấn công tình dục, cũng không cần tới bữa tiệc ma quỷ hôm nọ…
Địch Nghệ ngậm tăm, không đối đáp, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo.
Bình thường Chu Hường sẽ không dám vuốt râu hùm. Cô sợ Địch Nghệ còn hơn sợ Lỗ Châu Cường nhưng giờ cô đã mất hết tất cả, ôm uất hận trong tim, không màng đến nỗi sợ hãi mà lên án:
- Hắc bang các người thật kỳ cục. Người thường muốn đón vợ và tình nhân về thì lấy lòng, tặng hoa tặng quà, nâng đỡ… mua sự cảm động. Các người ngược lại, ép người ta không còn đường sống. Địch Nghệ, anh nói xem, sau khi tôi bị dồn đến đường cùng, tôi nên thích hay hận cậu anh?
Đương nhiên phải hận.
Địch Nghệ biết thừa nhưng không trả lời, lông mày nhíu chặt, ánh mắt âm trầm.
Chu Hường tiếp tục dọn đồ.
Hắn đứng nhìn đống đồ đạc ngổn ngang, sắc mặt âm trầm, giọng trầm rung dữ tợn:
- Có đáng không?
- …
Chu Hường không trả lời, cặm cụi dọn tiếp.
- Nếu ngay từ đầu cô chấp nhận ở bên cạnh cậu tôi, mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Chu Hường dừng tay, ngồi ghé xuống thành sofa, thần người.
Đúng!
Nếu ngay từ đầu cô chấp nhận làm tình nhân của Lỗ Châu Cường, cô đã được giao vai chính, được ngồi trên đống tiền, chấm mút ké hào quang quyền lực, cái gì cũng thuận lợi hơn người, chuyện xấu đều không gặp phải.
Không bị chụp hình đi gặp đạo diễn ở khách sạn, không bị vợ của ông ta tìm đến đánh.
Không đi thử vai y tá, không bị lão dâm tặc họ Ngoã tấn công.
Không cần tới tiệc rượu cà mặt đạo diễn nước ngoài, không bị huỷ hoại thanh danh, tiệt đường sống.
Nhưng giờ mọi chuyện đã rồi, hối hận cũng muộn.
Chu Hường cười chua chát:
- Chuyện đã đến nước này mà cậu anh vẫn muốn tôi làm tình nhân?
- Phải. – Địch Nghệ lạnh lùng khẳng định như đinh đóng cột.
- Tại sao?
Hắn im lặng mấy giây, hỏi ngược:
- Cô đổi ý chưa? Theo tôi về Lỗ gia, cô muốn gì có đó.
- Ha ha… Tại sao? Tại sao Lỗ Châu Cường cố chấp vậy? Giờ tôi mất hết danh dự, cả nước sỉ vả tôi chơi thuốc quá liều, ông ta không sợ người đời bàn ra tán vào?
- Chẳng thứ gì có thể khiến cậu tôi sợ hãi.
Bộ dạng kiêu ngạo khinh đời của Địch Nghệ khiến cô vừa ghen tị vừa căm ghét:
- Vụ này không phải do cậu anh sai người làm đấy chứ?
- Không. Cô có kẻ thù khác. Tôi có thể giúp cô xử gọn bọn chúng… sau khi cô trở thành mợ hai của tôi.
Hai chữ “mợ hai” nặng tựa ngàn cân.
Chu Hường cười khan mấy tiếng, lắc đầu:
- Không đời nào. Nói đi cũng nên nói lại. Nếu cậu anh không chèn ép tôi mất hết các vai phụ, tôi cũng không phải đi gặp đạo diễn Nguỵ ở khách sạn, càng không bị Ngoã Phi tấn công tình dục, cũng không cần tới bữa tiệc ma quỷ hôm nọ…
Địch Nghệ ngậm tăm, không đối đáp, sắc mặt âm trầm lạnh lẽo.
Bình thường Chu Hường sẽ không dám vuốt râu hùm. Cô sợ Địch Nghệ còn hơn sợ Lỗ Châu Cường nhưng giờ cô đã mất hết tất cả, ôm uất hận trong tim, không màng đến nỗi sợ hãi mà lên án:
- Hắc bang các người thật kỳ cục. Người thường muốn đón vợ và tình nhân về thì lấy lòng, tặng hoa tặng quà, nâng đỡ… mua sự cảm động. Các người ngược lại, ép người ta không còn đường sống. Địch Nghệ, anh nói xem, sau khi tôi bị dồn đến đường cùng, tôi nên thích hay hận cậu anh?
Đương nhiên phải hận.
Địch Nghệ biết thừa nhưng không trả lời, lông mày nhíu chặt, ánh mắt âm trầm.
Chu Hường tiếp tục dọn đồ.