Trúc Linh bực mình đè Kim Dạ ra sàn, ngồi trên người anh, tay đập vào ngực anh:
- Anh xăm ở đây làm gì chứ, giờ lại phải xoá đi, thật đáng ghét.
Kim Dạ nheo mắt nhìn cô:
- Em là đang tức giận hay đang quyến rũ anh?
Trúc Linh vùng vằng định đứng dậy lại bị Kim Dạ giữ lại.
- Kim Dạ, em thật sự nhìn rõ anh rồi. Anh thật sự là tồi, thế giới này có bao nhiêu cô gái, cô nào anh cũng thích, anh không từ chối ai cả. Vậy sao anh còn thích em? Nửa đêm anh đứng trước cửa nhà em làm gì?
- Anh muốn gặp em, muốn nói chuyện với em.
- Anh muốn xin lỗi, giải thích, hay tỏ tình. Nếu không phải tỏ tình thì im đi, em không muốn nghe gì hết. Đừng biện minh rồi nói mấy lời ấm áp dụ dỗ em nữa. Nói cho anh biết, sự chịu đựng của em cũng có giới hạn, giờ em hết nhẫn nại với anh rồi.
- Hết thật rồi?
- Thật, đừng có chơi đùa với em nữa. Ngay cả khi phải thật sự chơi đùa thì em sẽ đổi người, chơi đùa với người khác. Em chán anh rồi.
Chúng ta sẽ không bao giờ tìm lại được một người hai lần, dù đấy là cùng một người. Chúng ta là chúng ta mà cũng không phải chúng ta. Em không còn là cô gái chấp nhận sự tạm bợ rồi bỏ mặc của anh như trước kia nữa.
Kim Dạ thở dài:
- Xuống đã rồi nói chuyện!
Trúc Linh lôm côm đứng dậy:
- Khỏi nói, anh đi đi, sau này không cần xuất hiện trước mặt em nữa.
Em sẽ tìm một người tốt hơn anh tỉ lần, em sẽ sống hạnh phúc hơn anh.
- Linh!
Kim Dạ gắt lên làm cô hơi sợ.
- Anh quát em à, quát to thế á?
- Không, em nói đủ chưa?
- Chưa, em cũng biết hợp đồng của anh rồi. Chẳng phải trong thời hạn hợp đồng thì anh sẽ định cư ở nước ngoài luôn sao? Em đang tạo điều kiện cho anh đấy. Tương lai anh lại thêm rộng mở, thoái mái mà sánh vai với người đẹp nọ kia.
Nói tới đây Trúc Linh bật khóc, từ lúc nhìn thấy dòng chữ in đậm ở hợp đồng kia là lòng cô đã bất an, đến khi thấy ảnh mờ ám của anh với Ella thì cô như vỡ oà cảm xúc, cô nghĩ cuộc tình của mình sẽ sớm nở tối tàn. Ở tuổi này lẽ ra phải chín chắn trải qua những biến cố trong đời nhưng giờ cô lại khóc lóc chả khác gì mình của 5 năm trước.
Kim Dạ đau lòng ôm cô:
- Em đọc rồi sao?
- Thế anh muốn giấu em?
- Anh chỉ đang nghĩ nên từ chối Ella như thế nào, vì nay đi dự tiệc anh không tiện cho cô ấy đáp án.
- Anh điên à, cơ hội này sao dễ dàng bỏ qua như vậy?
- Thế em có đi cùng anh không?
- ... Không, gia đình em ở đây, nhà em ở đây, công việc của em ở đây. Sao em phải bỏ nhà theo trai cơ chứ!
Kim Dạ bật cười trước lí lẽ của cô.
- Vậy là em chấp nhận từ bỏ anh lần nữa?
-.....
- Nên là sẽ có một người hi sinh để giữ gìn mối tình này. Anh sẽ ở bên em, không đi đâu cả.
Nói rồi anh cởi cúc sơ mi, hình xăm lấp lỏ hiện một mảng.
- Đêm nay anh ở lại đây!
Đây là câu thông báo chứ không phải xin phép. Trúc Linh im lặng nãy giờ không biết cãi như nào nữa.
Thấy anh đi tắm, cô bèn nhắc nhở:
- Anh tắm nhanh thôi, khuya rồi không tốt đâu!
Kim Dạ tắm xong thấy Trúc Linh vẫn lướt lướt điện thoại, anh bèn cầm điện thoại của cô đặt sang một bên:
- Ngủ thôi!
- Sao có thể ngủ ngon được chứ!
Anh ôm cô vào lòng:
- Thế anh ru em ngủ nhé!
- ...
Anh ôm cô, vỗ vỗ nhè nhẹ:
- Có bạn bè nào mà trên giường ru nhau thế này không?
Trúc Linh xấu hổ, đạp nhẹ anh một cái:
- Nào, em có biết anh mua bảo hiểm thân thể không, em đang ôm một cực phẩm đấy, từng chỗ trên người anh đều đáng giá cả.
-...
- Giờ hết giận chưa?
-...
- Anh không lên giường với ai cả, anh cũng không phải ai cũng thích. Anh không làm bạn với em đâu. Chúng ta khó khăn lắm mới yêu lại từ đầu mà. Anh không cho em cảm thấy an toàn là lỗi của anh, nhưng em phải tin tưởng anh nhé, từ lúc gặp lại em, anh không hề làm gì quá giới hạn với người khác.
- Ừm.
Biết cô không thể nguôi ngoai luôn được, Kim Dạ chỉ biết nhịn để mà dỗ dành. Thật tình, có ngày anh cũng phải chịu thua phụ nữ.
- Anh xăm ở đây làm gì chứ, giờ lại phải xoá đi, thật đáng ghét.
Kim Dạ nheo mắt nhìn cô:
- Em là đang tức giận hay đang quyến rũ anh?
Trúc Linh vùng vằng định đứng dậy lại bị Kim Dạ giữ lại.
- Kim Dạ, em thật sự nhìn rõ anh rồi. Anh thật sự là tồi, thế giới này có bao nhiêu cô gái, cô nào anh cũng thích, anh không từ chối ai cả. Vậy sao anh còn thích em? Nửa đêm anh đứng trước cửa nhà em làm gì?
- Anh muốn gặp em, muốn nói chuyện với em.
- Anh muốn xin lỗi, giải thích, hay tỏ tình. Nếu không phải tỏ tình thì im đi, em không muốn nghe gì hết. Đừng biện minh rồi nói mấy lời ấm áp dụ dỗ em nữa. Nói cho anh biết, sự chịu đựng của em cũng có giới hạn, giờ em hết nhẫn nại với anh rồi.
- Hết thật rồi?
- Thật, đừng có chơi đùa với em nữa. Ngay cả khi phải thật sự chơi đùa thì em sẽ đổi người, chơi đùa với người khác. Em chán anh rồi.
Chúng ta sẽ không bao giờ tìm lại được một người hai lần, dù đấy là cùng một người. Chúng ta là chúng ta mà cũng không phải chúng ta. Em không còn là cô gái chấp nhận sự tạm bợ rồi bỏ mặc của anh như trước kia nữa.
Kim Dạ thở dài:
- Xuống đã rồi nói chuyện!
Trúc Linh lôm côm đứng dậy:
- Khỏi nói, anh đi đi, sau này không cần xuất hiện trước mặt em nữa.
Em sẽ tìm một người tốt hơn anh tỉ lần, em sẽ sống hạnh phúc hơn anh.
- Linh!
Kim Dạ gắt lên làm cô hơi sợ.
- Anh quát em à, quát to thế á?
- Không, em nói đủ chưa?
- Chưa, em cũng biết hợp đồng của anh rồi. Chẳng phải trong thời hạn hợp đồng thì anh sẽ định cư ở nước ngoài luôn sao? Em đang tạo điều kiện cho anh đấy. Tương lai anh lại thêm rộng mở, thoái mái mà sánh vai với người đẹp nọ kia.
Nói tới đây Trúc Linh bật khóc, từ lúc nhìn thấy dòng chữ in đậm ở hợp đồng kia là lòng cô đã bất an, đến khi thấy ảnh mờ ám của anh với Ella thì cô như vỡ oà cảm xúc, cô nghĩ cuộc tình của mình sẽ sớm nở tối tàn. Ở tuổi này lẽ ra phải chín chắn trải qua những biến cố trong đời nhưng giờ cô lại khóc lóc chả khác gì mình của 5 năm trước.
Kim Dạ đau lòng ôm cô:
- Em đọc rồi sao?
- Thế anh muốn giấu em?
- Anh chỉ đang nghĩ nên từ chối Ella như thế nào, vì nay đi dự tiệc anh không tiện cho cô ấy đáp án.
- Anh điên à, cơ hội này sao dễ dàng bỏ qua như vậy?
- Thế em có đi cùng anh không?
- ... Không, gia đình em ở đây, nhà em ở đây, công việc của em ở đây. Sao em phải bỏ nhà theo trai cơ chứ!
Kim Dạ bật cười trước lí lẽ của cô.
- Vậy là em chấp nhận từ bỏ anh lần nữa?
-.....
- Nên là sẽ có một người hi sinh để giữ gìn mối tình này. Anh sẽ ở bên em, không đi đâu cả.
Nói rồi anh cởi cúc sơ mi, hình xăm lấp lỏ hiện một mảng.
- Đêm nay anh ở lại đây!
Đây là câu thông báo chứ không phải xin phép. Trúc Linh im lặng nãy giờ không biết cãi như nào nữa.
Thấy anh đi tắm, cô bèn nhắc nhở:
- Anh tắm nhanh thôi, khuya rồi không tốt đâu!
Kim Dạ tắm xong thấy Trúc Linh vẫn lướt lướt điện thoại, anh bèn cầm điện thoại của cô đặt sang một bên:
- Ngủ thôi!
- Sao có thể ngủ ngon được chứ!
Anh ôm cô vào lòng:
- Thế anh ru em ngủ nhé!
- ...
Anh ôm cô, vỗ vỗ nhè nhẹ:
- Có bạn bè nào mà trên giường ru nhau thế này không?
Trúc Linh xấu hổ, đạp nhẹ anh một cái:
- Nào, em có biết anh mua bảo hiểm thân thể không, em đang ôm một cực phẩm đấy, từng chỗ trên người anh đều đáng giá cả.
-...
- Giờ hết giận chưa?
-...
- Anh không lên giường với ai cả, anh cũng không phải ai cũng thích. Anh không làm bạn với em đâu. Chúng ta khó khăn lắm mới yêu lại từ đầu mà. Anh không cho em cảm thấy an toàn là lỗi của anh, nhưng em phải tin tưởng anh nhé, từ lúc gặp lại em, anh không hề làm gì quá giới hạn với người khác.
- Ừm.
Biết cô không thể nguôi ngoai luôn được, Kim Dạ chỉ biết nhịn để mà dỗ dành. Thật tình, có ngày anh cũng phải chịu thua phụ nữ.