Trúc Linh với tay lấy điện thoại, một loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Kim Dạ đã quay lại:
- Em ngủ thêm chút đi!
- Em dậy luôn, anh dậy sớm vậy?
- Ừm, chúng ta hẹn hò bị người ta biết cả rồi. Trên mạng đang xôn xao cả lên, em sẽ ổn chứ?
- Công việc của anh có ảnh hưởng gì không?
Kim Dạ hơi bất ngờ khi Trúc Linh khá điềm tĩnh, cô lo cho anh trước mà chưa màng tới bản thân. Ngồi trên giường, Kim Dạ ôm Trúc Linh vào lòng xao xuyến:
- Anh ổn, hợp đồng với công ty không có cấm yêu đương. Mà có cấm thì anh cũng không bỏ lỡ em được. Anh lo em bị làm phiền.
Trúc Linh im lặng vài giây, cô biết trước sau gì cái kim trong bọc cũng lòi ra. Họ đâu thể lén lút yêu nhau mãi được.
- Coi như đây là việc tốt đi, em cũng muốn cả thế giới biết anh là của em. Để xem anh còn léng phéng ôm cô gái nào nữa.
Trúc Linh nửa đùa nửa thật, nhưng biểu hiện này làm Kim Dạ yên tâm phần nào. Cô ấy có vẻ đã chuẩn bị tinh thần rồi, bình thản mà đón nhận.
- Tối em có tới quán bar không? hay nghỉ một hôm..
- Em vẫn làm việc bình thường, không sao. Lát chúng ta đi chơi không, anh đi nước ngoài cả tuần em chán không ai chơi cùng.
Kim Dạ cười xoa đầu cô gái nhỏ:.
- Thật không biết sợ mà. Trước kia không có anh thì em vẫn một mình đó thôi.
- Anh nói thế lại chưa đúng nha. Trước kia độc thân, thích làm gì thì làm, thích anh nào thì thích, mỗi ngày một anh không chán chút nào. Giờ tuy gái chưa chồng nhưng là hoa đã có chủ, đâu thể vô tư...
Kim Dạ phì cười, giữ hai tay cô lên cao, đè xuống giường hỏi:
- À, mỗi ngày một anh cơ đấy, em giỏi lắm.
- Anh không biết có nhiều người thích em à, anh may mắn là người được chọn đấy.
- Rồi rồi, anh may mắn, của em được chưa.
Rồi hai người trêu chọc nhau cười khúc khích. Trúc Linh như một con khỉ lười, đu trên người Kim Dạ để anh bế ra ngoài. Ra tới phòng khách, cô vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
- Em không định đi vệ sinh cá nhân à? Nay em muốn đi đâu, anh đưa em đi. Vừa công tác xong nên anh được nghỉ.
- Em nghĩ đã...
Cô ấy đòi đi chơi nhưng tạm thời chưa nghĩ ra. Kim Dạ gọi Quang Duy mang xe oto của anh tới, nay hai người sẽ đi xe mới của Kim Dạ để tránh bị chú ý.
Trúc Linh ở nhà mạnh mồm nhưng lúc xuống hầm xe lại ngó nghiêng thấp thỏm. Vào xe ngồi rồi vẫn tia tia xem xung quanh có ai chụp mình không, dù chung cư cô ở cũng khá an toàn và riêng tư.
- Anh dẫn em đi ăn sáng nhé!
- Ok!
Trúc Linh yên vị, Kim Dạ xoè tay, hai bàn tay đan xen vào nhau. Cô mỉm cười:
- Tại sao trước kia chúng ta không thế này sớm hơn nhỉ? Mất nhiều năm như vậy, thanh xuân được mấy cái 5 năm. Hồi đó yêu nhau như này, có khi giờ đã có con rồi...
- Xin lỗi em!
- Em không có ý đó, em chỉ nghĩ, bạn bè chúng ta có gia đình gần hết rồi, có người có hai con rồi, đôi khi gặp lại em thấy mình lạc lõng, vì bọn họ chỉ toàn nói chuyện bỉm sữa, con cái. Đến công việc cũng không có ai giống mình cả.
- Chúng ta sống cùng nhau đi!
- Hả?
Trúc Linh giật mình trước đề nghị của Kim Dạ. Cô chưa nghĩ tới việc này. Như vậy có vẻ hơi nhanh quá.
Kim Dạ thấy Trúc Linh không trả lời thì buồn một chút, tay nắm tay chặt hơn, cả hai yên lặng. Cô bối rối nhìn ra cửa sổ, còn Kim Dạ tập trung lái xe, thi thoảng liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Họ vào một nhà hàng truyền thống, cả hai đều đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng ông chủ đã nhanh chóng nhận ra Kim Dạ. Có vẻ như anh là khách quen.
Ông chủ sắp xếp cho họ vào một góc riêng tư nhất. Họ cùng nhau ăn mì, là loại mì làm tay thủ công, nhìn đơn giản nhưng rất ngon, bên trên còn có thịt bò, hành lá và vừng trắng.
- Wow, sao anh biết em thích ăn món này?
- Em từng nói, em thích ăn đồ nước và mềm như cháo, mì. Em không thích xôi, bánh mì vì nó khô khan.
- Anh vẫn nhớ sao?
- Ừm, từ lúc nào anh cũng thích ăn đồ nước như vậy.
Kim Dạ mỉm cười lau thìa đũa rồi đưa cho người đối diện. Trúc Linh vui vẻ chụp một chiếc ảnh bát mì rồi đăng lên trang cá nhân.
Kim Dạ thì chụp một chiếc khung cảnh quán ăn ấm cúng, cũng đăng lên trang cá nhân và hagtag #L.
Anh không theo dõi ai trên mạng, nhưng giờ lại nhấn theo dõi duy nhất cô gái của mình.
Ngay lập tức, rất nhiều người like và thả tim dưới bài đăng của họ.
Andrea biết tin trễ hơn, anh định gọi hỏi han tình hình của Trúc Linh, lại thấy hai bài đăng kia, bèn rút lại ý định. Họ vẫn đang bên nhau vui vẻ thế kia, xem ra anh đã lo lắng thừa thãi rồi.
- Em ngủ thêm chút đi!
- Em dậy luôn, anh dậy sớm vậy?
- Ừm, chúng ta hẹn hò bị người ta biết cả rồi. Trên mạng đang xôn xao cả lên, em sẽ ổn chứ?
- Công việc của anh có ảnh hưởng gì không?
Kim Dạ hơi bất ngờ khi Trúc Linh khá điềm tĩnh, cô lo cho anh trước mà chưa màng tới bản thân. Ngồi trên giường, Kim Dạ ôm Trúc Linh vào lòng xao xuyến:
- Anh ổn, hợp đồng với công ty không có cấm yêu đương. Mà có cấm thì anh cũng không bỏ lỡ em được. Anh lo em bị làm phiền.
Trúc Linh im lặng vài giây, cô biết trước sau gì cái kim trong bọc cũng lòi ra. Họ đâu thể lén lút yêu nhau mãi được.
- Coi như đây là việc tốt đi, em cũng muốn cả thế giới biết anh là của em. Để xem anh còn léng phéng ôm cô gái nào nữa.
Trúc Linh nửa đùa nửa thật, nhưng biểu hiện này làm Kim Dạ yên tâm phần nào. Cô ấy có vẻ đã chuẩn bị tinh thần rồi, bình thản mà đón nhận.
- Tối em có tới quán bar không? hay nghỉ một hôm..
- Em vẫn làm việc bình thường, không sao. Lát chúng ta đi chơi không, anh đi nước ngoài cả tuần em chán không ai chơi cùng.
Kim Dạ cười xoa đầu cô gái nhỏ:.
- Thật không biết sợ mà. Trước kia không có anh thì em vẫn một mình đó thôi.
- Anh nói thế lại chưa đúng nha. Trước kia độc thân, thích làm gì thì làm, thích anh nào thì thích, mỗi ngày một anh không chán chút nào. Giờ tuy gái chưa chồng nhưng là hoa đã có chủ, đâu thể vô tư...
Kim Dạ phì cười, giữ hai tay cô lên cao, đè xuống giường hỏi:
- À, mỗi ngày một anh cơ đấy, em giỏi lắm.
- Anh không biết có nhiều người thích em à, anh may mắn là người được chọn đấy.
- Rồi rồi, anh may mắn, của em được chưa.
Rồi hai người trêu chọc nhau cười khúc khích. Trúc Linh như một con khỉ lười, đu trên người Kim Dạ để anh bế ra ngoài. Ra tới phòng khách, cô vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
- Em không định đi vệ sinh cá nhân à? Nay em muốn đi đâu, anh đưa em đi. Vừa công tác xong nên anh được nghỉ.
- Em nghĩ đã...
Cô ấy đòi đi chơi nhưng tạm thời chưa nghĩ ra. Kim Dạ gọi Quang Duy mang xe oto của anh tới, nay hai người sẽ đi xe mới của Kim Dạ để tránh bị chú ý.
Trúc Linh ở nhà mạnh mồm nhưng lúc xuống hầm xe lại ngó nghiêng thấp thỏm. Vào xe ngồi rồi vẫn tia tia xem xung quanh có ai chụp mình không, dù chung cư cô ở cũng khá an toàn và riêng tư.
- Anh dẫn em đi ăn sáng nhé!
- Ok!
Trúc Linh yên vị, Kim Dạ xoè tay, hai bàn tay đan xen vào nhau. Cô mỉm cười:
- Tại sao trước kia chúng ta không thế này sớm hơn nhỉ? Mất nhiều năm như vậy, thanh xuân được mấy cái 5 năm. Hồi đó yêu nhau như này, có khi giờ đã có con rồi...
- Xin lỗi em!
- Em không có ý đó, em chỉ nghĩ, bạn bè chúng ta có gia đình gần hết rồi, có người có hai con rồi, đôi khi gặp lại em thấy mình lạc lõng, vì bọn họ chỉ toàn nói chuyện bỉm sữa, con cái. Đến công việc cũng không có ai giống mình cả.
- Chúng ta sống cùng nhau đi!
- Hả?
Trúc Linh giật mình trước đề nghị của Kim Dạ. Cô chưa nghĩ tới việc này. Như vậy có vẻ hơi nhanh quá.
Kim Dạ thấy Trúc Linh không trả lời thì buồn một chút, tay nắm tay chặt hơn, cả hai yên lặng. Cô bối rối nhìn ra cửa sổ, còn Kim Dạ tập trung lái xe, thi thoảng liếc nhìn cô gái bên cạnh.
Họ vào một nhà hàng truyền thống, cả hai đều đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng ông chủ đã nhanh chóng nhận ra Kim Dạ. Có vẻ như anh là khách quen.
Ông chủ sắp xếp cho họ vào một góc riêng tư nhất. Họ cùng nhau ăn mì, là loại mì làm tay thủ công, nhìn đơn giản nhưng rất ngon, bên trên còn có thịt bò, hành lá và vừng trắng.
- Wow, sao anh biết em thích ăn món này?
- Em từng nói, em thích ăn đồ nước và mềm như cháo, mì. Em không thích xôi, bánh mì vì nó khô khan.
- Anh vẫn nhớ sao?
- Ừm, từ lúc nào anh cũng thích ăn đồ nước như vậy.
Kim Dạ mỉm cười lau thìa đũa rồi đưa cho người đối diện. Trúc Linh vui vẻ chụp một chiếc ảnh bát mì rồi đăng lên trang cá nhân.
Kim Dạ thì chụp một chiếc khung cảnh quán ăn ấm cúng, cũng đăng lên trang cá nhân và hagtag #L.
Anh không theo dõi ai trên mạng, nhưng giờ lại nhấn theo dõi duy nhất cô gái của mình.
Ngay lập tức, rất nhiều người like và thả tim dưới bài đăng của họ.
Andrea biết tin trễ hơn, anh định gọi hỏi han tình hình của Trúc Linh, lại thấy hai bài đăng kia, bèn rút lại ý định. Họ vẫn đang bên nhau vui vẻ thế kia, xem ra anh đã lo lắng thừa thãi rồi.