“Lạc Ương Ương, cô lại không nhớ rõ giao dịch với tôi?” Ánh mắt khiếp hồn người của Phong Thánh mang theo âm lãnh, máu màu đỏ tươi trên đầu lưỡi nhiễm khóe miệng, làm anh nhìn qua có chút điên cuồng, “Tôi nói rồi, cầu tôi là phải trả giá lớn!”
Nói xong, Phong Thánh không đợi Lạc Ương Ương phản ứng, nụ hôn lại lần nữa tập kích lên cô, hôn sâu càng cường thế hơn lúc trước, không chỗ nào cố kỵ đoạt lấy xinh đẹp của cô, cuồng dã thô bạo, không có chút ôn nhu nào.
Lần trước, cô đã quên lời nói khi cô triền miên với anh, lần này, cô lại quên.
Đáng chết, không cho cô trả giá chút giá cao đổ máu, thật cho rằng Phong Thánh anh dễ có ngoại lệ như vậy.
Lạc Ương Ương đại kinh thất sắc, Phong Thánh nói giá lớn, chính là muốn ngủ với cô?
Giãy giụa kịch liệt cũng không tránh thoát hôn sâu của Phong Thánh, ở khi anh thật vất vả dời đi trận địa hôn về phía vành tai nhỏ của cô, Lạc Ương Ương thở hổn hển hoảng sợ nói: “Tôi không muốn ngủ với anh, Phong Thánh, anh không cần xằng bậy, tôi không muốn lại uống thuốc nữa, càng không muốn mang thai!”
Cô không thể dây dưa không rõ ràng như vậy với Phong Thánh nữa, này sẽ huỷ hoại cô không nói, còn sẽ huỷ hoại cái nhà này.
“Không muốn ngủ với tôi? Vậy cô muốn ngủ với ai? Phong Ngật?” Phong Thánh dùng sức bóp cằm Lạc Ương Ương, mắt lạnh trong bóng đêm lây dính lên tàn bạo nhè nhẹ.Vừa nhìn thấy thân mình Lạc Ương Ương, cô vừa phản kháng, trong đầu Phong Thánh liền không tự chủ được hiện ra hai chữ Phong Ngật này, mà mắt sắc lạnh luôn không hiện ra hỉ nộ của anh, lại hiện lên một tia nguy hiểm.
“Ai cũng không muốn.” Cằm đau tiến trong xương cốt cùng với hai chữ Phong Ngật, làm trái tim nhỏ của Lạc Ương Ương hung hăng run lên, ánh mắt hoảng loạn vội vàng lắc đầu, “Tôi không muốn mang thai.”
Càng không muốn hoài thai con của Phong Thánh.
“Tôi sẽ mang bao, cô sẽ không mang thai.” Con ngươi âm lãnh của Phong Thánh không hề dao động, tựa hồ không cho rằng loại chuyện nhỏ này đáng giá nhắc tới.
“Vậy tôi cũng không muốn!” Lạc Ương Ương là thật sự sợ, nước mắt điểm điểm tràn đầy hốc mắt.
Vì sao Phong Thánh một hai phải tóm lấy cô không buông, cô không muốn như vậy.
Cho dù là Phong Ngật, cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn như vậy.
“Không muốn? Cô cảm thấy cô có đường sống lựa chọn?” Phong Thánh hơi nâng lên từ trên người Lạc Ương Ương, không hề ép chặt cô, “Nếu chúng ta bị người phát hiện nằm ở trên một cái giường, nếu tôi nói là cô câu dẫn tôi, cô cảm thấy ba tôi sẽ nghĩ như thế nào?”
Chương 38: Cảm giác cũng không tệ lắm?
Phong Thánh rõ ràng cảm giác được thân mình nhỏ dưới thân cứng đờ, tựa hồ nhiệt độ cơ thể đều ở trong nháy mắt thấp xuống không ít.
Anh duỗi cánh tay dài ấn xuống đèn đầu giường, rũ mắt vừa nhìn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Lạc Ương Ương, trong mắt kinh sợ rõ ràng, cô thậm chí còn sợ hãi đến thân thể run nhè nhẹ.
Ngả ngớn nâng cằm nhỏ của cô lên, Phong Thánh híp mắt lạnh lại, khóe miệng gợi lên một chút độ cung tàn nhẫn: “Nếu quan hệ của chúng ta lộ ra ngoài ánh sáng, cô nói, quan hệ hôn nhân của mẹ cô và ba tôi, còn có thể duy trì không?”
Giọng nói Phong Thánh truyền vào lỗ tai của Lạc Ương Ương, liền giống như ma âm lấy mạng trong địa ngục.
Thân mình nhỏ khẽ run của cô thoáng chốc cứng đờ hoàn toàn lạnh băng, tựa như rơi vào vực sâu không đáy, âm hàn không thấy mặt trời.
Phong Thánh tựa hồ thực vừa lòng với phản ứng của Lạc Ương Ương, lòng bàn tay nhẹ nhàng ma xát da thịt trơn mềm của cô, một chút cũng không vội chờ cô làm quyết định.
Thật lâu sau, lâu đến khi Phong Thánh cho rằng Lạc Ương Ương bị anh dọa choáng váng, Lạc Ương Ương rốt cuộc mở miệng.
“Vì sao là tôi?” Lạc Ương Ương nỗ lực khiến chính mình trấn định xuống, nhưng cánh môi của cô vẫn là không khống chế được khẽ run.
Cô cho rằng Phong Thánh ngoại trừ cường thế bá đạo một chút, cuồng vọng dã man một chút, những mặt khác vẫn khá tốt, hiện tại mới biết được, anh quả thực đê tiện vô sỉ!
Lại có thể dùng mẹ cô để uy hiếp cô.
Nhìn Phong Thánh dù bận vẫn ung dung, mắt to hắc diệu thạch của Lạc Ương Ương không có bất kỳ sáng rọi gì, ảm đạm hoàn toàn lâm vào tuyệt vọng.
Uy hiếp duy nhất của cô, là một mình người mẹ nuôi lớn cô, vì cô, mẹ vất vả mệt nhọc hơn nửa đời, thật vất vả tìm được hạnh phúc, sao cô nhẫn tâm tự tay hủy diệt, Phong Thánh hiển nhiên rất rõ ràng nhược điểm của cô.
“Cảm giác cũng không tệ lắm, lười phải đổi.” Cánh môi gợi cảm hoàn mỹ dày mỏng thích hợp của Phong Thánh khẽ mở, không hề có chút tình cảm thổ lộ ra mấy chữ.
Tiếng nói tràn ngập từ tính của anh rất êm tai, nhưng ngữ điệu lạnh nhạt lại nghe đến trong lòng Lạc Ương Ương phát lạnh.
Cảm giác cũng không tệ lắm?
Lười phải đổi?
Phong Thánh là xem cô trở thành một vật phẩm, dùng còn tính thuận tay, cho nên tạm thời không muốn ném, lười đến lại đi tìm bạn giường?