• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 21: Chạy trốn

Tóm lại, không đến vạn bất đắc dĩ, sau khi uống thuốc không thể đụng vào.

Mà cô, buổi chiều đã uống qua một viên, tuyệt không thể uống nữa.

“Cô uống thuốc tránh thai?” Động tác Phong Thánh chợt ngừng lại, bắt được trọng điểm cuối cùng trong lời nói của cô, lập tức ngẩng đầu từ cần cổ tinh tế trắng nõn của cô, mày lạnh nhíu lại.

“Bằng không thì sao? Mang thai thì làm sao bây giờ? Anh biết nạo thai có nguy hại rất lớn với thân thể phụ nữ không?” Lạc Ương Ương nghiến răng nghiến lợi phản giọng chất vấn.

Cô mới mười chín tuổi, còn nhỏ, mới không cần sớm như vậy liền mang thai sinh đứa nhỏ.

Quan trọng là, chẳng may thật mang thai, cha đứa nhỏ này còn là Phong Thánh, mẹ cô và ba anh mới vừa kết hôn, nếu cô và Phong Thánh làm ra một đứa bé, đây tính là chuyện hỗn trướng gì.

Phong Thánh chống ở phía trên Lạc Ương Ương, ánh mắt liếc cô thực lạnh, lạnh đến trong lòng Lạc Ương Ương trực tiếp dựng lông.

Tối hôm qua anh không có làm bất kỳ biện pháp phòng hộ nào, biết rõ xong việc tránh thai là cần thiết, nhưng không biết vì sao, nghe được cô uống thuốc tránh thai, anh chính là khó chịu.

Cực kỳ khó chịu!

Trong thời gian quỷ quyệt giống như không cho phép, một tiếng chuông lỗi thời vang lên.

Di động Lạc Ương Ương bị Phong Thánh tắt máy, tiếng chuông đột ngột này, tự nhiên là Phong Thánh.

Tiếng chuông truyền ra từ âu phục để ở trên lưng sô pha, trong lúc hai người giằng co mắt to trừng mắt nhỏ, Lạc Ương Ương thấy Phong Thánh không có chút phản ứng, cô bị lạnh lùng nhìn chằm chằm đến lần nữa sợ hãi.

“Di động anh kêu kìa.” Mắt to hắc diệu thạch của Lạc Ương Ương hơi lập loè, căng da đầu nhắc nhở nói.

Phong Thánh mím chặt miệng, cuối cùng lạnh lùng liếc mắt cô một cái, lúc này mới đứng dậy tiếp điện thoại.

Đè nặng trên người vừa rút đi, Lạc Ương Ương vội vàng đứng dậy, lúc thi thể dục chạy trăm mét thân thể cũng chưa từng linh hoạt như vậy, chỉ một giây liền nhảy cách Phong Thánh ba mét xa.

Phong Thánh vừa mới lấy điện thoại di động ra, Lạc Ương Ương liền chạy ra. Lạc Ương Ương liếc mắt tránh anh như rắn rết, thấy cô gấp không chờ nổi chạy về phía cửa, Phong Thánh cũng không có cản cô.

Lòng bàn chân Lạc Ương Ương bôi dầu, lúc này không chạy còn đợi khi nào, dùng tốc độ nhanh nhất nhằm về phía cửa phòng, tay nhỏ bắt được tay cầm cửa, dùng sức vặn một cái liền sẽ mở cửa đi ra ngoài.

 

Chương 22: Tôi không cần anh phụ trách

Di, sao cửa mở không ra?

Lạc Ương Ương rũ mắt nhìn về phía tay cầm cửa, không tin lại lần nữa dùng sức vặn một cái, cửa phòng không chút sứt mẻ.

“Thời điểm mấu chốt đừng rớt dây xích, mau mở cửa!” Lạc Ương Ương nóng nảy, tay nhỏ thô bạo vặn tay cầm cửa.

Trong phòng, giọng điệu lạnh nhạt nói điện thoại của Phong Thánh vang lên, Lạc Ương Ương nghe đến càng vô cùng lo lắng, rất sợ anh sẽ đột nhiên lại đây bắt cô.

Mân mê nửa ngày, Lạc Ương Ương mới phát hiện, phòng tổng thống trang hoàng xa xỉ kia, cửa ra lại có thể còn cần vân tay.

Cô đều thử mười ngón tay của chính mình một lần, quả nhiên một chút phản ứng cũng không có, cô tức giận đến chỉ thiếu cởi giày dùng ngón chân dẫm lên thôi.

Sau một phút đồng hồ lòng nóng như lửa đốt.

Phong Thánh cắt đứt điện thoại, Lạc Ương Ương còn đang chiến đấu hăng hái với cửa phòng.

“Lại đây.” Tiện tay ném điện thoại di động ở trên bàn trà, Phong Thánh chuyển mắt nhìn về phía cửa.

Ở phía dưới mí mắt của anh còn muốn chạy?

Không có cửa đâu.

“……” Lạc Ương Ương tức giận trừng mắt nhìn cửa phòng, không đáp lời.

Phong Thánh cũng không vội, dù bận vẫn ung dung nhìn bóng dáng nhỏ đã ủy khuất lại bất đắc dĩ của cô.

Thật lâu sau, Lạc Ương Ương hung tợn đá cửa phòng một cước, bởi vì quá dùng sức, chân đều đá đau, đau đến cô nhe răng trợn mắt nhăn mày nhỏ, trong lòng mắng Phong Thánh vô số lần.

Anh – vương bát đản! Rốt cuộc muốn làm gì?

Cho dù trong lòng oán giận đến không được, giây tiếp theo, Lạc Ương Ương vẫn là rũ mặt mày yên lặng xoay người, hơi què chân đi về phía Phong Thánh.

Ở trong ánh mắt lạnh lẽo không hề gợn sóng của Phong Thánh, Lạc Ương Ương đi đến trước sô pha cũng không dám tiến gần thêm chút nữa.

Nhìn mặt tuấn đường cong lãnh ngạnh của anh, trong lòng Lạc Ương Ương đã có một ít quyết định, hoặc nói là đường lui.

Cô cưỡng bách chính mình đón nhận mắt lạnh của Phong Thánh, lấy hết can đảm nói: “Tôi không cần anh phụ trách.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK