Đào Tuệ San cũng nhìn về phía cô ấy, thật ra cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu rõ chuyện này không thể nói dừng là dừng được.
Y Mộc vẫn cúi đầu, Đào Tuệ San thở dài, nói: “Bùi Thiên Vũ tốt hay xấu gì thì cũng là doanh nhân đứng đắn trong sạch, nhưng Văn Nhân Hãn là người khó đoán, Mộc Mộc, chị thật sự không dọa em đâu!”
Không ngờ Đào Tuệ San vừa dùng giọng điệu cứng rắn dứt lời thì Y Mộc ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi câu lên, liều lĩnh nói: “Em biết mà! Ngay từ lần đầu tiên gặp anh ta em đã biết rồi!”
“Lăng Hoa Dao… em thấy chưa? Xong rồi… Con bé thật sự xong rồi, không còn thuốc chữa nữa!” Đào Tuệ San bị vẻ thản nhiên của Y Mộc chọc cho tức giận, nói năng hơi lộn xộn: “Đây là một lớp đã san bằng, một lớp sau lại lên à, chuyện của Hoa Dao còn chưa giải quyết xong. lại đến lượt em gây chuyện nữa!”
“Sao lại là em gây chuyện! Đấy là chuyện phiền em thì có!” Y Mộc không chịu nói: “Đây là ý trời khó đổi.”
“Em xong chưa? Còn ý trời khó đổi cái gì?” Đào Tuệ San khịt mũi khinh thường, hừ lạnh nói: “Y Mộc, chị nói cho em biết, nếu đụng trúng họng súng của vợ anh ta thì em sẽ biết ý trời khó đổi là gì.”
Tôi hơi nghi ngờ nhìn Đào Tuệ San, nói: “Chị nói nghe ghê vậy!”
“Ha…” Đào Tuệ San nghe tôi nói, thật sự sắp sụp đổ: “Chị nói cho em nghe, Nam Dung kia chính là quỷ dữ, là ma nữ, những chuyện cô ta từng làm, tội ác chồng chất, Mộc Mộc, chị khuyên em cẩn thận một chút đi, Văn Nhân Hãn cũng không thể kiểm soát cô ta được đâu!”
“Bọn em rất cẩn thận!” Y Mộc nhìn chúng tôi, nhẹ giọng nói: “Thật ra có một số chuyện không rõ ràng được, mối quan hệ giữa em và anh ấy một lời khó mà nói hết!”
Tôi thấy hơi bất ngờ khi nghe Y Mộc nói vậy, nếu thế thì là cô ấy biết trên núi có hổ nhưng vẫn muốn lên núi hổ sao?
“Y Mộc, việc gì cậu phải tự làm khổ mình thế?” Lúc này tôi cũng chẳng biết phải ngăn cản cô ấy như thế nào, chỉ cảm thấy càng ngày càng bất lực.
“Haiz! Không nói đến tớ nữa, dù sao thì cứ đi được bước nào hay bước đấy đi! Bây giờ phải tìm cách giải quyết phiền phức của Hoa Dao trước đã!” Y Mộc giả vờ thoải mái: “Thật ra chuyện giữa tớ và Văn Nhân Hãn cũng không tồi tệ như hai người nghĩ đâu.”
“Đúng rồi, gần đây Mạc Tiểu Kiều thật sự rất tốt, cứ như giẫm công tắc điện vậy, vận may liên tục tăng lên, không có gì phải chùn tay.” Y Mộc nói: “Nhưng lần này như có kinh nghiệm rồi! Cẩn thận trong lời nói và hành động hơn trước.”
“Có cảm thấy Lý Tân Nhị sẽ đến tìm cô ta không?” Tôi hỏi: “Mấy ngày nay Lý Tân Nhị như đang chạy trốn ý!”
“Ha… Tình hình thay đổi rồi!..” Đào Tuệ San nói thằng rằng sẽ không đến.
Y Mộc cười thầm, thật ra tôi biết cô ấy cười vì chuyện gì, cô ấy đang cười vì đã thành công chuyển chủ đề của chúng tôi.
Trong bữa cơm tối, bọn họ đưa tôi về nhà, Trương Kính Tùng và tôi một trước một sau về đến nhà tôi, mồm thì bảo là đến ăn chực nhưng thật ra là đến để giúp mẹ tôi làm việc.
Ăn cơm xong, chúng tôi nói chuyện một lúc, anh ta đưa tôi về phòng: “Ngày mai em đừng lo lắng quá, cứ nghỉ ngơi một ngày cho tốt, những chuyện khác cứ giao cho anh và Vệ Triết là được.”
“Em không sao, bị thương ở chân chứ có phải ở đầu đâu!” Tôi nhìn Trương Kính Tùng nói, từ ngày đó ở bệnh viện, khoảnh khắc anh ấy cố gắng che chở cho tôi, sợ làm tôi bị thương, khiến tôi biết Trương Kính Tùng quan tâm tôi đến mức nào.
Anh ấy thật lòng bảo vệ tôi, yên lặng không một lời phàn nàn, vẫn luôn luôn như vậy.
Tôi khi tôi cảm thấy tôi nợ anh ấy rất nhiều, nhiều đến nỗi không thể trả lại được.
“Có chuyện gì thì anh cứ quyết định đi!” Tôi rất tin tưởng Trương Kính Tùng, cho nên thật ra tôi không lo lắng chuyện công ty chút nào.
“Em phải nhanh khỏe lại đấy, anh đã nhờ người bạn ở nước ngoài tìm cho chúng ta một người hoạch định kinh tế, giúp chúng ta lập kế hoạch phát triển thương hiệu hoàn chỉnh, anh nghĩ đợi em khỏe rồi mới mời người đó đến Giang Thành!”
“Hả? Còn có người lập kế hoạch sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên, rất nhiều doanh nghiệp quy mô lớn cũng lập kế hoạch kinh doanh kiểu này, đầu tiên ổn định doanh nghiệp trước, sau đó đánh giá nguồn lực rồi mới đưa ra hướng đi tương ứng, rồi thảo luận sâu hơn về doanh nghiệp… Như vậy mới có thể lập được một phương hướng phát triển đúng, giảm thiểu rủi ro, kịp thời ngăn chặn tổn hại.”
Tôi say mê nghe: “Nếu vậy thì chúng ta có thể đẩy nhanh tốc độ!”
“Đỉnh Hâm của chúng ta chỉ vừa mới thành lập, mô hình doanh nghiệp trước kia đã lạc hậu rồi, sau khi Tân Hạo Đình làm lại, hầu như sức sống đều tổn thương nặng nề, bây giờ chúng ta phải tranh thủ ổn định lại, thay đổi hướng đi thì mới nhanh chóng phát triển mục tiêu và phương hướng được!”
Lời Trương Kính Tùng nói mang đến cho tôi cảm giác rất mới mẻ, tôi thật sự tin chắc chắn đó là chiến lược và kinh nghiệm dày dặn của Trương Kính Tùng, điều này khiến tôi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chúng tôi trò chuyện đến tận khuya, anh ấy mới rời đi.
Nằm thấy hơi mệt mỏi, tôi đứng lên, chậm chạp đi đến sân thượng, ngoài cửa lớn không còn bóng dáng phóng viên ngồi chồm hổm nữa, khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có, tôi dựa vào lan can, ngắm nhìn bầu trời xanh xa xôi, kể từ khi ly hôn với Tân Hạo Đình đến giờ đã gần một năm, một năm này cuộc sống của tôi như bị đảo ngược vậy.
Một chiếc xe từ xa chạy đến gần, đi thẳng vào cửa, chắc là xe ở biệt thự đằng sau, trái tim tôi khó hiểu nhảy vài cái, trong đầu bỗng hiện lên chiếc Maybach của Bùi Thiên Vũ.
Tôi nhìn chiếc xe kia quay đầu chạy về phía sau, sự hồi hộp trong lòng bị dập tắt.