Sáng sớm, bởi vì lô hàng cửa sổ sắt được làm bằng nhôm đầu tiên đã được bán ra, nên tôi đưa con đến trường mẫu giáo từ rất sớm, rồi lái xe đến kho hàng hóa.
Tôi còn chưa kịp kiểm kê xong hàng hóa đã nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ.
Là người phụ nữ rất sắc bén lần trước đã gọi cho tôi, hẹn tôi tới một câu lạc bộ ở vùng ngoại ô, tôi chưa từng đi tới nơi đó nên đã nhập địa chỉ vào hệ thống dẫn đường. Bây giờ tôi mới phát hiện ra, đó là một nơi rất xa giáp giới với thành phố Lâm.
Tôi có dự cảm người muốn gặp tôi không phải là bà ta mà chắc chắn là một người khác.
Tôi vừa lái xe đi tới đó vừa suy nghĩ, tôi có nên nói tin tức này cho Bùi Thiên Vũ biết hay không.
Nhưng ngẫm lại vẫn thôi, tôi còn chưa biết bọn họ gặp tôi với mục đích gì, tại sao tôi phải khiến anh lo lắng chứ, hơn nữa tôi rất ích kỷ, sợ mình sẽ đánh mất anh.
Cho dù là rời xa anh, tôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Sau khi đi tới câu lạc bộ đó, quả nhiên tôi đã gặp được người mà mình suy đoán. Đó chính là cô của Bùi Thiên Vũ mà lần trước tôi đã nhìn thấy từ phía xa.
Là bà Bùi mà người phụ nữ sắc bén kia đã giới thiệu với tôi.
Có lẽ là vì gien nhà họ Bùi tốt, nên cô của anh cũng rất xinh đẹp, cao ráo, thoạt nhìn rất có khí thế. Lý Tân Nhị nói rất đúng, bà ta rất mạnh mẽ, toàn thân từ trên xuống dưới không thể tìm ra chút khí chất dịu dàng nào.
Kiểu tóc, gương mặt, cách ăn mặc, cho dù là từng hành động cử chỉ cũng mang theo vẻ kiêu ngạo.
Lúc nhìn thấy tôi, bà ta liền nheo mắt lại nhìn một giây, rồi nhướng mày nói: “Cô ngồi xuống đi.”
Tôi ngồi xuống sofa bên cạnh bà ta, giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra tôi đang rất căng thẳng.
“Lăng Hoa Dao, cô có biết tại sao tôi lại tìm cô không?” Giọng điệu của bà ta vẫn khá ôn hòa, bình tĩnh lạnh nhạt, tôi đoán đây là giọng điệu mà bà ta kiềm chế nhất.
Nhưng câu hỏi của bà ta rất gian xảo, khiến tôi rất khó trả lời.
Nếu tôi nói biết thì chẳng khác nào đang nói mình đã làm sai chuyện. Nhưng nếu tôi nói không biết thì tôi lại biến thành người không thành thật trong mắt bà ta.
Tôi nhìn bà ta không nói gì, không phải là tôi không tôn trọng bà ta, mà là tôi không biết phải trả lời thế nào.
Cũng may, bà ta cũng không truy hỏi, mà rất bình tĩnh lấy ra một xấp ảnh, rồi từ tốn mở ra xem như thể tôi chẳng hề tồn tại. Thật ra bà ta tỏ thái độ như vậy đối với tôi cũng là một sự khinh bỉ.
Đến khi xem xong xấp ảnh dày cộm đó, bà ta mới ngước mắt lên liếc nhìn tôi, rồi đưa ảnh cho tôi xem: “Ảnh chụp rất đẹp, không hổ là nhân viên chuyên nghiệp, cô cũng chiêm ngưỡng chút đi.”
Tôi khó hiểu nhận lấy xấp ảnh bằng hai tay, lúc tầm mắt nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên thì đầu óc tôi nổ tung…
Trên tấm ảnh là hình ảnh tôi và Bùi Thiên Vũ đang hôn nhau, còn có cả lúc tôi đứng ở cửa nhà của tôi để chào tạm biệt anh, hoặc mở cửa cho anh, rồi anh ôm tôi ngắm trăng, hoặc anh giúp tôi bế con vào nhà, thậm chí còn có cả bức ảnh nửa đêm anh đưa tôi về biệt thự…
Và một số bức ảnh về bố mẹ của tôi và Điềm Điềm, bức ảnh về Điềm Điềm được chụp từ mọi góc độ, ở trường mẫu giáo, hoặc được bà ngoại nắm tay, ăn đồ ăn ở bên ngoài, hoặc ở trên xe buýt…
“Đứa bé rất xinh đẹp, nhìn rất dễ thương.”
Giọng điệu của bà ta rất lạnh nhạt: “Tôi đã nuôi dưỡng con gái tôi lớn như vậy, lúc đó con bé cũng rất dễ thương, ngoan ngoãn, có một đôi mắt xinh đẹp. Một mình tôi nuôi nấng con bé chẳng dễ dàng gì, nhưng lại rất có cảm giác thành tựu.”
Tôi không biết bà ta nói những lời này với tôi để làm gì. Nhưng bà ta nói bức ảnh được chụp rất chuyên nghiệp, nên tôi đã hiểu rõ, bà ta đang ám chỉ, thủ đoạn của bà ta cũng rất chuyên nghiệp.
Tôi hơi hối hận rồi, lẽ ra lúc tới đây, tôi nên thông báo cho Bùi Thiên Vũ.
“Do đó từ lúc nhận nuôi con bé, tôi đã sắp xếp ổn thỏa hết rồi, tôi sẽ dùng tương lai của con bé để thỏa mãn tương lai của tôi.” Bà ta rất thẳng thắn.
Xem ra Lý Tân Nhị nói rất đúng, kể từ ngày cô ta được nhận nuôi thì bà ta đã có mục đích này rồi.
“Cô là một người phụ nữ thông minh.” Bà ta nhìn thẳng vào mắt của tôi, cảm xúc trong mắt u ám không rõ ràng, nhưng đằng sau đôi mắt đó lại hiện lên tia sáng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Tôi nắm chặt xấp ảnh đó, trái tim cứ đập loạn nhịp không thôi.
“Tôi không thông minh như bà nói, hoặc là tôi không thể lý giải sự thông minh mà bà đã nói, nên tôi hy vọng bà Bùi hãy nói thẳng, bởi vì tôi hơi ngu dốt.” Đây là câu nói đầu tiên của tôi sau khi bước vào đây.
Bà ta bỗng nở nụ cười, không ngờ nụ cười đó lại khá xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, mắt cong mày liễu, nhưng lại khiến sau lưng tôi ớn lạnh.