Vô Song thật sự không ngờ hành động hôm nay của hắn lại làm Linh Tố xúc động đến vậy, nhìn khuôn mặt non nớt, nhìn đôi mắt to đen nháy kia chảy ra hai hàng nước mắt, Vô Song chỉ muốn ôn nàng vào lòng.
“Ngoan đừng khóc được không, hôm nay là sinh nhật ngươi nha, cười lên một chút mới đẹp”.
Linh Tố vẫn đứng đó, nàng thậm chí khóc càng ngày càng lớn hơn, cứ như vậy nàng úp mặt vào ngực Vô Song.
Cả Vô Song cùng Linh Tố đều có thể coi là trẻ con tiêu chuẩn, nếu không phải là Vô Song cao hơn Linh Tố một chút thì hiện tại quả thật là xấu hổ.
Cũng chẳng biết cô nàng kia khóc bao lâu, đến mức vạt áo của Vô Song thấm đẫm nước mắt, nàng mới từ từ dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ đỏ lên, sau đó chậm rãi ngước nhìn Vô Song.
“Xin lỗi . . . ta cũng không biết ta làm sao nữa . . . chỉ là từ bé đến giờ . . . chưa có ai vì ta làm sinh nhật cả”.
Vô Song sao có thể trách nàng, hắn lúc này dường như lại càng hiểu thêm về cô nàng này một chút, Linh Tố bên trong mềm yếu hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Vô Song lúc này bỏ tay vào trong túi, lấy ra một tấm khăn tay màu trắng, cũng may Vô Song hắn tương đối thích sạch sẽ, hơn nữa khăn lau vốn là vật bất lý thân của Vô Song.
Đối với Quỳ Hoa Bảo Điển gần như lúc nào cũng phải mang theo một tấm khăn mềm, hơn nữa phải có khả năng thấm nước cực tốt, nếu để tay ướt hoàn toàn có thể dẫn đến sai lầm trong việc thi châm.
Vô Song trong phim từng có suy nghĩ, Đông Phương Bất Bại là vì tự cung mà nữ tính nổi lên, phi thường thích sạch sẽ, lúc nào cũng mang theo một cái khăn mỏng, đến bây giờ hắn mới biết mình trách nhầm vị Đông Phương Bất Bại này.
Dùng khăn lau nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của Linh Tố, sau đó hắn nhẹ xoa đầu nàng.
“Không khóc nữa được không, hôm nay ta liền vì ngươi làm một món đảm bảo ngươi chưa bao giờ ăn nha”.
Bị Vô Song xoa đầu, khuôn mặt Linh Tố lại càng thêm đỏ, bất quá nàng cũng không có tiếp tục khóc.
Bàn tay mềm bị Vô Song nắm lấy, dẫn đến phía trước.
Không thể không nói, Vô Song hắn lựa chọn món ăn vô cùng chính xác, dù sao giữa trời mùa đông còn gì thích hợp hơn ăn lẩu ?.
Ở thế giới này không có điện, không có nồi áp suất bất quá lại có lò luyện đan, Vô Song trước đây đã lén thử vài lần, quả thật hoàn toàn có thể dùng làm nồi lẩu.
Ở trên bếp lúc này, khi Vô Song mở nắp lò luyện đan ra, nước lẩu cũng đã bắt đầu sôi, mùi hương liệu không còn bị ngăn cản nữa lập tức bốc lên.
Linh Tố còn là lần đầu tiên thấy món ăn này, nàng có thể cảm nhận được mùi hương liệu bên trong, có chút mùi cay cay của ớt, lại có chút ngọt, hơn nữa giữa trời đông tháng giá, nàng lại thấy thật ấm áp.
Lúc này Vô Song cùng Linh Tố cũng không biết, trong thế giới của hai người còn có người khác tồn tại.
Ở xa xa, tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh chẳng biết tại sao đang lén lén quan sát bọn họ.
“Ngũ sư đệ, thật sự không ngờ thất sư đệ của chúng ta bề ngoài nhìn thật thà ngoan ngoãn như vậy không ngờ vẫn là rất biết cách cưa gái”.
Ngũ sư huynh – Thư Sinh cũng chậm rãi gật đầu, ánh mắt phi thường chăm chú nhìn về phía Vô Song cùng Linh Tố đang cười nói xa xa.
Thật ra mà nói, trong Vong Ưu Thôn bản thân ngũ sư huynh liền là đẹp trai nhất, ngũ sư huynh ngọc thụ lâm phong lại thường xuyên ăn mặc bạch y thư sinh trang phục, chỉ cần nhìn vào cũng có thể khiến rất nhiều mỹ nhân mê đắm.
Ngũ sư huynh ngày xưa cũng có thể nói là thư sinh chuẩn sách giáo khoa, cho dù đi đâu cũng vẫn là giữ phong độ, có điều từ ngày . . . từ ngày ngũ sư huynh đi theo đạo của tứ sư huynh căn bản liề không cách nào quay về được nữa.
Hài cái hàng này, nói trắng ra liền phi thường có chút dâm . . . tiện, tuyệt đối là tình trường cao thủ.
Tất nhiên trước đây Thư Sinh vẫn là một tờ giấy trắng, bất quá từ sau khi bị tứ sư huynh – Phán Quan bôi đen thì liền coi Lệ Xuân Viện là nhà.
Tất nhiên trong tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh của Vô Song đều tài hoa trác tuyệt, nếu ngoại trừ cái ‘máu sói’ trong người đi, hoàn toàn có thể coi là nhân trung long phụng.
Vô Song từng nghe Mẫn Mẫn sư tỷ nói, một chữ của tứ sư huynh không biết được bao nhiêu đại quan trong triều tranh nhau mua, một tranh của ngũ sư huynh không biết để bao nhiêu ngươi tranh nhau vỡ đầu chảy máu.
Đây cũng là hai vị ‘đại tài chủ’ của Vong Ưu Thôn, gần như chi trả toàn bộ kinh phí bên trong Vong Ưu Thôn, dù sao hai người này chỉ cần thích, vàng bạc căn bản muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.
Lại nói đến tứ sư huynh của Vô Song lúc này, cũng không biết tại sao, càng nhìn Vô Song cùng Linh Tố ở xa xa, hai mắt càng tỏa sáng.
“Thư Sinh, hay là chúng ta kéo hắn nhập đạo được không, ngươi xem thất sư đệ của chúng ta tài nấu ăn liền không thua gì cung đình trù sư, sau này kể cả võ học hạng bét cũng không sợ không kiếm được tiền”.
“Quan trọng hơn ngươi nhìn kìa, tiểu tử kia phi thường có tố chất, mới có 7 tuổi đã biết cưa gái, so với sư huynh còn bản lĩnh hơn, năm đó ta bằng tuổi tiểu tử kia hình như vẫn còn đang chơi bắn bi đi”.
Thư Sinh nghe Phán Quan nói vậy, khuôn mặt hơi nhíu nhíu lại, sau đó quay lại nhìn sư huynh của mình.
“Sư huynh . . . hình như không tốt lắm đâu, hắn mói có 7 tuổi, nếu sư phụ biết chỉ sợ lão nhân gia đánh chúng ta không xuống được giường”.
Nhắc đến Vô Hà Tử, cả Vong Ưu Thôn có lẽ cũng chỉ có Mẫn Mẫn cùng Vô Song là không sợ hãi mà thôi.
Phán Quan nghe vậy liền khẽ mân mê cằm mình, ánh mắt có chút đăm chiêu.
“Sư đệ . . . nhìn thế nào tiểu tử kia cũng phi thường có tư chất, nếu để hắn đi theo đại sư huynh suốt ngày uống rượu căn bản là không được, nhị sư huyn quá chính khí, sống liền quá khổ, tam sư huynh lại quá thật thà, hắn học theo ai cũng là phí phạm a, về phần con bé Mẫn Mẫn kia thì coi như ta chưa có nói đến”.
Thư Sinh nghe vậy gật đầu, ánh mắt chớp chớp, cây quạt trong tay liền nhẹ phe phẩy.
“Sư huynh, tiểu tử kia, tiểu tử kia hình như lại đang chuẩn bị làm gì kìa”.
Tứ sư huynh đang thao thao bất tuyệt, vội hướng mắt nhìn về phía Vô Song cùng Linh Tố, lúc này hai mắt đột ngột tỏa sáng.
“Cao, thật sự quá cao, tiểu tử này liền đúng là lương tài mỹ ngọc”.
. . . . . . . .
Nhìn theo hướng của Thư Sinh cùng Phán Quan, lúc này chỉ thấy Vô Song đứng lên, phi thường thần bí cầm trong tay một hộp quà.
Hộp quà đều được dùng giấy bọc, hơn nữa được bọc phi thường tinh tế cùng xinh đẹp, bên trân bốn mặt của nó, dĩ nhiên lại có cả khuôn mặt của Linh Tố, đương nhiên cũng chỉ là vẽ phác họa chân dung.
Vô Song không dám tự nhận mình có đại tài gì, hắn không biết vẽ tranh sơn thủy hữu tình gì cho cam bất quá vẽ tranh chân dung vẫn là dùng được, ít nhất nhìn vào cũng tương đối giống Linh Tố, thế giới này không có giáy màu cũng không có bút màu, làm Vô Song trang trí tương đối mệt mỏi.
Về phần gói quà, kiếp trước hắn rất nghèo, cũng không thể nào ra hàng nhờ người ta gói quà, tích kiệm được chút nào hay chút đó, vẫn là tự tay mình làm tốt hơn.
Bên trên hộp quà này, có một đóa hoa màu tím đính ở giữa, hộp quà này nếu đặt ở thế giới trước liền dùng hai từ ‘nham nhở’ để hình dung, bất quá thế giới này, Linh Tố vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong mắt Linh Tố hiện lên một tia tò mò, nàng nhìn chằm chằm vào Vô Song sau đó lại nhìn vào gói quà, trong mắt bất giác hiện lên một tia yêu thích.
“Cái gì đây ?”.
Vô Song mỉm cười, hắn chậm rãi xé lớp giấy xung quanh ra, điều này làm đôi mắt Linh Tố khẽ nhíu lại, nàng cảm thấy thật sự thích mấy hình vẽ của Vô Song, ít nhất đây cũng là lần đầu tiên có người vẽ tranh cho nàng.
Về phần tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh ở xa xa thì trực tiếp căng mắt ra nhìn, thậm chí có dấu hiệu lại gần hai người Vô Song cùng Linh Tố một chút, tất nhiên võ công của hai người rất cao so với Vô Song, hai người chỉ cần cẩn thận một chút, Vô Song liền không có cách nào phát hiện ra.
Khi từng lớp giấy bị bóc ra, bên trong có một chiếc hộp tương đối lớn, Vô Song cũng không để Linh Tố chờ đợi lâu, chiếc hộp gỗ cũng được mở ra.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Linh Tố, Vô Song chậm rãi lấy ra một chiếc áo khoác da hổ màu tím.
Dưới ánh nắng hiếm hoi chiếu qua những tán lá cây rừng, bộ áo màu tím kia trở nên thật yêu mị, cũng thật đẹp đẽ.
Vô Song thấy Linh Tố đứng sững ở đó, hắn mỉm cười rồi bước về phía nàng, chậm rãi vòng ra sau Linh Tố, có chút ôn nhu khoác lên đôi vai nàng.
Học Quỳ Hoa Bảo Điển tạm thời chưa thấy có ích lợi gì quá lớn trong cuộc sống, ích lợi lớn nhất mà Vô Song nhận ra lúc này là tài may vá của hắn hơn xưa gấp trăm lần.
Vô Song chưa dừng lại, hắn lại tiến về hộp gỗ, chậm rãi lấy ra thêm một cái mũ màu nâu, mũ này toàn bộ đều làm bằng lông chồn, so với Bôn Lôi Hổ thì chồn dễ kiếm hơn nhiều.
Chậm rãi giúp Linh Tố đội mũ, hắn mỉm cười với nàng.
“Thích không, tặng ngươi”.
Linh Tố ánh mắt lại tiếp tục như muốn khóc, nàng cũng không biết nói sao lúc này nữa, đôi bờ mỗi khẽ run lên.
Vô Song nhìn thấy đôi mắt to của nàng lại xuất hiện hai hàng sương mờ vội lên tiếng.
“Không khóc được không, khóc liền xấu nha, ngươi cười một cái được không “.
Linh Tố nhìn biểu cảm của Vô Song, nàng liền mỉm cười, một nụ cười tươi nhu hoa hướng dương mùa hè, bàn tay nhỏ nhắn lau đi đôi mắt sau đó trong sự ngạc nhiên của Vô Song, nàng kiễn đôi chân nhỏ lên, khẽ hôn vào má hắn.
Làm một loạt hành động này, Linh Tố đột nhiên quay đầu bỏ đi, lúc nàng quay đi khuôn mặt đỏ như quả táo chín vậy.
Nhìn Linh Tố bỏ đi, Vô Song cũng không đuổi theo giữ nàng lại, đôi chân của hắn như bị đóng đinh vậy, vẻ mặt của Linh Tố lúc nãy, làm Vô Song cảm thấy rung động thật sâu.
Rốt cuộc khi hắn bình tâm lại, cũng không thấy bóng dáng Linh Tố đâu nữa, hắn thở dài một chút, sau đó nhìn đống đằng sau hắn bày ra, liền gãi đầu.
“Cô ngốc này, cũng không ở lại giúp ta dọn dẹp 1 tay, đống đồ này bao giờ mới dọn xong”.
Vô Song cũng không biết, tứ sư huynh cùng ngũ sư huynh của hắn ở đằng xa đều đang âm thầm đưa ngón cái với Vô Song, tứ sư huynh của hắn không ngờ còn chửi tục.
“Cao, thật con mẹ nó cao, tiểu tử này không kép ra nhập hội chúng ta liền là thương thiên hại lý, không thể để mấy tên kia làm hỏng cỗ mỹ ngọc này”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK