Phải nói thời gian trôi qua thật nhanh, đến mức khiến cô bù đầu bù cổ với đống bài tập trên tay mình. Phải chi ông trời cho cô một bộ não thiên tài thì hay biết máy. Nhìn Lý Giai Tuệ và Cao Tuấn là biết, những con người tài ba, học cái gì cũng nhanh, giải cái gì cũng được, còn siêng năng chăm chỉ, nghỉ lại mình mà cô thấy chán. Hơizzz, không biết dạo này Cố Mạc bị gì mà thường xuyên đi sớm về muộn, cả hai ở chung một nhà mà số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đang nằm dài trên bàn thì cô bị một bàn tay đè lên vai khiến Trần Ngọc Ân như muốn thoát tim ra ngoài. Xoay lại thì thấy Cố Mạc đã về từ khi nào, cũng phải thôi đây là phòng của bọn họ ai mà dám vào ngoại trừ anh. Không quan tâm anh cô tiếp tục nằm dài xuống bàn thở dài.
Nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình như thể anh không khỏi bật cười, cái bộ dạng chán chường giận dỗi này là sao đây. Không nói nhiều lời, Cố Mạc liền bế Ngọc Ân lên giường để cô ngồi ngay ngắn. Trần Ngọc Ân thấy hành động của anh thì không nói gì mà xoay qua hướng khác không thèm nhìn mặt Cố Mạc.
- Làm sao thế?
- Hứ
- Không nói thì anh đi tắm đây.
- Anh đứng lại đây....aaaaaa
- Còn không chịu nói sao.
- Sao mấy ngày nay anh về trễ vậy, không chừa một chút thời gian dành cho em luôn.
Vừa nói Trần Ngọc Ân vừa vươn đôi mắt ấm ức có chút ướt của mình lên nhìn ánh, cái môi đang chu lên biểu tình ấy khiến anh yêu khôn xiết. Nhưng trước mắt phải vỗ ngọt cô gái nhỏ này trước đã.
- Dạo này tập đoàn có dự án lớn đang gấp nên mới mất thời gian nhiều như vậy, Ngọc Ân không biết thương anh mà còn quay qua giận.
Nói xong Cố Mạc có chút giả tạo làm khuôn mặt buồn rầu, nhìn thấy biểu cảm của anh khiến cô phì cười. Ngọc Ân thì có giận gì anh đâu chứ, chỉ là làm nũng để anh dỗ thôi. Ai ngờ lại thấy được một mặt khác của anh chứ.
- Hahaha, nay mới được thấy anh làm nũng á nha.
- Khì...
- Mà anh đã ăn gì chưa
- Anh ăn ở tập đoàn luôn rồi
Nói xong Cố Mạc tiến lại tủ quần áo chọn cho mình một bộ pijama thoải mái rồi tiến vào nhà tắm. Nghe tiếng nước róc rách mà Ngọc Ân cảm thấy bồn chồn, không biết mấy ngày qua anh làm việc có cực nhọc mà bỏ bê ăn uống không nữa, nghĩ tới lại khiến cô thêm lo âu.
Khoảng 15’ sau thì cuối cùng Cố Mạc cũng bước ra, trước mắt anh là Trần Ngọc Ân đang cầm khăn trên tay. Đúng như cô dự đoán, Cố Mạc lúc nào đi làm về cũng phải gôi đầu như vậy. Biết gội ban đêm không tốt nhưng vì tính chất công việc nên chịu vậy.
Kéo Cố Mạc ngồi trên ghế, Trần Ngọc Ân nhanh chóng cầm khăn lau khô tóc cho anh, sau đó là đến sáy tóc. Các bước diện ra vô cùng nhanh chóng, từng lọn tóc trên tay anh mềm mượt sờ vào rất êm tay khiến Ngọc Ân rất thích chạm vào.
Vừa mới tắt máy sáy đã bị cánh tay anh kẹo cô ngồi vào lòng mình. Chưa kịp để Trần Ngọc Ân phản kháng thì đã thấy đầu anh úp vào vai cô. Có lẽ cả ngày bận rộn khiến anh mệt mỏi đến như vậy. Cũng phải thôi, với chức vị của anh bây giờ công việc phải gấp mấy lần người bình thường, sức đâu mà chịu cho nổi.
Cô buốt sóng lưng của anh như muốn an ủi một phần nào, Trần Ngọc Ân nghĩ có lẽ nó sẽ giảm bớt đi lo âu phiền muộn của anh.
Cứ tưởng là Cố mạc đã ngủ thì anh lên tiếng:
- Ngày mai chúng ta cùng về nhà ba mẹ, bà nội nhớ cháu dâu rồi.
- Dạo này ôn thi nhiều quá làm em quên mất phải qua thâm bà nữa
Cô thật sự quên mất, bà nội Cố là người thương yêu cô đến như vậy, sao cô lại có thể quên đến thăm bà được chứ. Ngọc Ân đang trề trề nỗi ân hận trong tim, có khi nào bà sẽ nghĩ cô là đứa trẻ không hiểu chuyện, không biết phép tắt mà ghét bỏ cô không. Càng nói Trần Ngọc Ân càng lo lắng, nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ nhăn nhó thì anh cũng đủ hiểu. Cố Mạc cười nhẹ một tiếng nói:
- Đừng nghỉ bậy, bà nội biết em ôn thi bận rộn nên quên mất là chuyện bình thường, bà không giận em đâu, nhìn em cực khổ ôn luyện càng khiến bà thương yêu em hơn nữa ấy chứ.
- Ồ
Nghe anh nói thì Ngọc Ân cũng coi như an tâm phần nào. Nếu bà thật sự giận cô thì chắc NGọc Ân khóc thét mất.
Thấy tâm tình cô gái nhỏ đỡ hơn một chút. Cố Mạc bế Trần Ngọc Ân đi tắt đèn rồi cả hai cùng lên giường nằm xuống. Kéo Ngọc Ân nằm lên tay mình, đầu cô vùi vào ngực anh cảm giác an yên đến lạ. Ngọc Ân như một liều thuốc chữa lành vết thương trong anh vậy, từ ngày có cô mọi thứ đều trở nên tốt hơn, dù công việc có mệt mỏi đến đâu thì khi trở về nhà nhìn cô gái hồn nhiên hoạt bát này đều khiến tinh thần anh phấn chấn lên hẳn. Anh thật sự nghiện cô mất rồi, mà cơn nghiện này không cách nào thoát ra được.