Nếu lúc nãy cô quên không đem điện thoại, tính quay trở lại lấy thì đâu nghe được những chuyện mà mọi người nói.
Bọn họ là một gia đình, nên cô cũng phải có trách nhiệm gánh vác, không thể nào trốn tránh được. Với lại cô tin mình sẽ có cách thuyết phục Cố Mạc tha thứ lỗi lầm cho gia đình của mình. Nghĩ đến đây Ngọc Ân càng có thêm quyết tâm hơn.
Cô mở của phòng ra, mọi người thấy Ngọc Ân thì liền sững sờ. Có lẽ cô đã nghe hết tất cả mọi chuyện. Ba Trần không nói gì mà chỉ cúi mặt xuống, Thanh Phong thì xoay mặt sang hướng khác né tránh ánh mắt của cô.
Ngọc Ân tiến đến trước mặt ba Trần, đột nhiên nhào đến ôm chầm lấy cổ ông mà khóc nức nở.
- Ba....Huhu...con xin...lỗi...hức...
- Lỗi lầm gì ở đây chứ. Chuyện này không liên quan đến con.
- Mọi người không xem con là người thân hả?
- Sao thế được.
- Vậy tại sao lại lừa gạt con.
- Không ai lừa gạt con hết, chỉ là chuyện này con không nên dính dáng tới.
- Rốt cuộc là ba sợ điều gì vậy chứ?
Nhọc Ân gần như muốn hét lên. Cô thật sự rất tức giận với những gì mọi ngườ đã làm. Có phải là không xem cô là người nhà nên mới đẩy cô ra. Ngọc Ân biết là họ muốn tốt cho cô, nhưng cô không cần. Gia đình là phải ở bên cạnh nhau lúc khó khăn nhất, cùng giải quyết khó khắn chứ không phải trốn tránh.
Ba Trần thấy Ngọc Ân như thế thì đau lòng không thôi. Có lẽ ông thật sự ít kỹ khi không cho cô biết mọi chuyện, nhưng điều ông làm là lo sợ có một ngày Cố Mạc nhắm đến Ngọc Ân mà trả thù, hậu quả thật sự rất khôn lường.
Nhưng bây giờ ông buộc phải nói ra sự thật
- Hơizzzz, vậy thì để ta nói cho con nghe. Nếu mà Cố Mạc biết gia đình ai cũng yêu thương con thì chắc nhắn hắn sẽ nhắm đến con mà trả thù, bởi hắn biết con là bảo bối trong gia đình. Nếu con có chuyện gì thì cả nhà đều đau khổ. Con nên nhớ, Cố Mạc hắn ta là một kẻ khó lường.
- Vậy thì để con xin anh ấy tha cho gia đình mình.
- Không thể nào. Người mà gia đình chúng ta hại chết là vị hôn thê của Cố Mạc. Hắn rất yêu cô gái đó, không thể nào nói bỏ là bỏ được.
Ba Trần cứ nói mà không để ý đến sắc mặt của Ngọc Ân đang tái dần đi. Những lời mà ba cô nói ra như nhát dao đâm thẳng vào ngực cô vậy. Đau đến rỉ máu. Cô đã đặt lòng tin rằng anh yêu cô, nhưng những lời ba vừa nói như phá tan tất cả.
Thanh Phòng nhìn thấy ánh mắt có chút lo sợ của Ngọc Ân, tưởng cô lo sợ bị Cố Mạc trả thù thì bước đến xoa đầu cô, dùng ánh mắt ấm áp nhìn cô em hái mà anh thương nhất
- Chuyện này là anh làm anh chịu trách nhiệm, Cố Mạc sẽ không làm gì em đâu.
- Ý em không phải vậy.
Thấy anh trai hiểu lầm nên Ngọc Ân lên tiếng giải thích. Làm sao có chuyện đó được chứ, cô bây giờ còn có người chống lưng a. Nhưng mà cô còn phải tìm cách thuyết phục mới được.
Lúc này đột nhiên cánh cửa bật mở ra. Tất cả đều xiay ra nhìn người mới tiến vào. Khuôn mặt người đàn ông hiện ra khiến mọi người ở đó phải cứng đờ người.
Tại sao Cố Mạc lại đến đây?
Nhìn sắc mặt anh như giông tố sắp đến làm cho Ngọc Ân phải một phen lo sợ. Anh hận gia đình cô như vậy nên chắc chắn không thể đến thăm bệnh được.
- Tại sao anh lại đến đây.
Cô cố gắng kìm hãm lại sự lo sợ của mình mà đi đến chổ Cố Mạc đang đứng. Thấy anh nhìn mình vơi ánh mắt lạnh lùng thì Ngọc Ân nuốt nước bọt một cái. Anh ta tức giận làm gì chứ. Chẳng lẻ không cho cô đến thăm ba sao.
- Tại sao tôi không được đến. Ông Trần đây cũng là ba vợ tôi mà.
Nghe những lời nói khích của Cố Mạc khiến Ngọc Ân tức giận. Anh đây ỉ mình có tiền rồi muốn làm gì thì làm sao.
- Anh cũng đâu có ưa gì gia đình tôi.
- Tại sao em lại có thể nói vậy, đây là ba vợ anh mà.
Cố Mạc nghe Ngọc Ân nói vậy thì cũng biết cô đã tha thứ cho gia đình mình, điều anh tức giận không chỉ là chuyện của Lý Nhiên mà còn là vì họ dám dâng con gái mình cho người khác, dù cho bất cứ lí do gì thì cũng không chấp nhận được. Nhưng cô gái này làm anh điên tiết lên mà. Làm sao có thể tha thứ cho một người dễ dàng như thế được.
Thấy sự đùa cợt trước nay chưa từng có của anh khiến Ngọc Ân một phen bất ngờ. Không biết đâu mới là bộ mặt thật của anh nữa. Cố Mạc mà cô biết sẽ không giễu cợt cô như thế này.
- Anh điên rồi Cố Mạc.
Nghe những lời cô nói khiến sâc mặt anh thâm trầm trở nên lạnh lùng. Cặp mắt trở nên sắc bén như muốn đâm xuyên qua người khác. Những lời cô nói chẳng khác nào đã thương lòng tự trọng của anh.
Cố Mạ không nói gì nắm lấy tay Ngọc Ân kéo ra ngoài. Mặc cho Ngọc Ân có vùng vằng không muốn đi theo. Anh cũng dùng lực mà xiết chặt hơn nữa.
Thanh Phong thấy thế thì chạy theo kéo một tay Ngọc Ân lại. Anh và Cố Mạc đối mắt chẳng ai sợ ai, chỉ có điều anh phải nhún nhường hơn một chút. Sợ em gái đau anh liền buông tay ra.
- Anh bỏ tay Ngọc Ân ra đi, em ấy đau rồi đó.
Dù nghe thế nhưng anh vẫn không buông tay. Biết là Cố Mạc đang rất tức giận nên Ngọc Ân không dám lên tiếng.
- Chuyện của tôi, không cần người như cậu quan tâm.
- Cố Mạc, buông tha cho em ấy đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với tội lỗi của mình.
Anh đã suy nghĩ kỹ càng rồi. Tuy ở cạnh Cố Mạc thì cô sẽ hạnh phúc, nhưng lúc hắn tức giận không kiềm chế được như hôm nay thì Ngọc Ân phải làm sao. Chỉ còn cách duy nhất đó là trao đổi với hắn.
Ngay từ lúc đầu anh cũng đã có suy nghĩ đó, chỉ là bây giờ phải thêm một điều kiện nữa thôi.
Nghe những lời Thanh Phong nói Ngọc Ân và Cố Mạc dường như không tin vào tai mình. Chỉ là mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Ngọc Ân bàng hoàng lo sợ anh trai mình sẽ làm thật. Còn Cố Mạc thì khuôn mặt như đang xem kịch.
Anh nở một nụ cười quỷ dị rồi nói:
- Xem biểu hiện đã.
Để lại một câu nói rồi nhanh chóng kéo Ngọc Ân đi để lại Thanh Phong đứng chơi vơi ở đó.
Anh tin chỉ cần mình ra đầu thú thì mọi chuyện sẽ quay trở lại ban đầu, Ngọc Ân chắc chắn sẽ được giải thoát khỏi hắn.