- "Tốt. Vậy thì quyết định như thế nhé. Ba mẹ sẽ chuẩn bị hết, con không cần phải chuẩn bị gì cả. Đến ngày cưới, con chỉ cần làm một cô dâu đẹp và lộng lẫy nhất là được rồi" Mẹ anh cầm lấy tay cô nâng niu đôi bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn ấy. Miệng nở một nụ cười tươi.
- "Dạ" Cô cúi đầu xuống, mắt nhắm lại, thở ra một hơi thật dài rồi lại ngẩng đầu lên cười tươi như không có chuyện gì xảy ra.
- "À, việc cũng đã bàn xong rồi, trời cũng đã tối. Gia đình chúng tôi xin phép về ạ" Ba cô đứng lên nói.
- "Được. Anh chị về cẩn thận."
- "Cảm ơn anh chị vì bữa tối ngày hôm nay."
- "Không cần khách sáo."
Ba mẹ và cô mở cửa ngồi vào trong xe.
- "Chào anh chị."
-"Vâng."
- "Chào ba mẹ con về " Cô lên tiếng.
- "Ừm" Ông bà Dương cười tươi.
- "Bai bai chị dâu" Uyển Đình dơ tay lên vẫy vẫy cô.
Cô mỉm cười, gật đầu.
Cô khẽ liếc nhìn sang anh đang đứng bên cạnh Uyển Đình. Đang nhìn, bỗng anh cũng nhìn thẳng vào cô, bốn mặt chạm nhau vài giây làm cô giật mình, cúi đầu xuống tránh né ánh mắt ấy.
Xe dần dần lăn bánh, chạy ra đường lớn.
Lưu Gia.
- "Nay đi gặp ba mẹ chồng thế nào rồi?"
- "Ổn."
- "Thế thì tốt rồi. Mà chồng sắp cưới của cậu ổn chứ hả?"
- "Không ổn. Cậu biết hắn ta là ai không?" Cô nằm sấp người ở trên giường, hai chân đung đưa nói chuyện điện thoại với Bảo Nghi.
- "Sao tớ biết được?"
- "Tớ chỉ nói cái tên của anh ta thôi cậu sẽ rất rất shock."
- "Tớ biết anh ta sao?"
- "Biết. Biết rất rõ là đằng khác."
- "Ai? Cậu làm tớ tò mò quá đấy."
- "Hazzzi. Là Dương Hàn Phong - CEO của tập đoàn DHP"
- "Cái.....cái gì?" Bảo Nghi tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại 3 4 lần để xác nhận sự thật.
- "Đó là sự thật. Cậu không nghe nhầm đâu."
- "Ai là trời. Mỹ Mỹ à, cậu cầm chắc trong tay một viên kim cương sống rồi."
- "Còn chuyện tớ chưa nói với cậu. Cải người đàn ông cướp đi lần đầu của tới là hắn ta đấy."
- "Sao mà có duyên quá vậy?"
- "Oan gia ngõ hẹp thì có."
- "Cẩn thận mai mốt cậu lại yêu người ta trước đấy."
- "Không bao giờ."
- "Hahaha. Được rồi, mai tớ qua chơi với cậu. Bây giờ thì ngủ đi, trễ rồi."
- "Ok bai bai. Ngủ ngon nhé."
- "Ngủ ngon" Nói rồi cả hai đều cúp điện thoại.
Cô ngồi dậy bỏ điện thoại trên đầu giường rồi tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau
Vẫn là căn phòng gam màu trắng ấy, hôm qua nằm trằn trọc mãi mới ngủ được vì cô cứ nghĩ đến Dương Hàn Phong. Nghĩ đến không phải là nhớ anh mà là nghĩ làm sao để mà sống chung với hắn khi giữa cả hai không hề có tình yêu, sợi liên kết giữa cô và anh chỉ là bản hôn ước được đặt ra
7h45'
-"Tiểu thư, phu nhân gọi cô xuống dưới nhà ăn sáng. Cô mau dậy đi" Trương quản gia lên phòng gọi cô
- "Dạ. Dì xuống trước đi, con xuống liền" Cô nói bằng giọng ngái ngủ
- "Nhanh nhé" Bà nói rồi đóng cửa phòng cô đi xuống dưới nhà dọn dẹp
- "Vâng" Cô vâng vâng dạ dạ vậy thôi nhưng phải nằm khoảng 10' nữa, cô mới rời giường vào nhà tắm vệ sinh cá nhân
Cô thay váy ngủ bằng một chiếc váy polo ôm body màu đen trông đơn giản nhưng vô cùng tôn dáng và sang chảnh
Xong xuôi cô đi xuống dưới phòng bếp thấy ba mẹ cô đang ngồi ở bàn ăn sáng
- "Con chào ba mẹ"
- "Ngồi xuống ăn sáng đi con"
- "Dạ" Cô tiến đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện ba mẹ
Ăn sáng xong, cô ra thăm vườn hoa hướng dương yêu thích của mình. Bàn tay cô chạm vào từng bông hoa hướng dương màu vàng sẫm, cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Ở bên cạnh vườn hoa có một cái xích đu màu xanh mint, cô đi đến ngồi lên nó và đung đưa lên xuống trong gió. Cô nhắm mắt tận. hưởng, không khí thật trong lành và sảng khoái