"Gửi Chương Chương mà tớ thích nhất.
Tớ là Tiểu Tịch của cậu.
Cậu đoán ra rồi đúng không?
Rằng tớ đã nhớ lại kí ức kiếp trước.
Chính xác hơn, thì tớ cũng giống như cậu, được trọng sinh trở về.
Chỉ là cậu trở về sớm hơn tớ.
Chúng ta đến năm mười sáu tuổi mới gặp nhau, bởi vì cậu trọng sinh, cho nên chúng ta đã gặp nhau sớm hơn rất nhiều năm.
Bởi vì cậu trọng sinh, cho nên tuổi thơ của tớ đã không chỉ còn những đốm đen mờ mịt, cuộc sống của tớ đã thay đổi rất nhiều.
Chương Chương tò mò về việc tớ trở về lúc nào không?
Đó là lúc cậu xông ra cứu tớ.
Trong hàng ngàn, hàng vạn thời khắc, tớ lại trở về đúng giây phút tử thần đó.
Khi nhìn cậu chìm trong máu đỏ, tớ đã nghĩ chắc chắn tớ là điềm rủi nhất trong cuộc đời cậu.
Khi nghe thanh âm thảm thiết của cậu, tớ đã cảm thấy trái tim mình vỡ nát.
Từng mảnh linh hồn tan biến theo âm thanh nhỏ dần của cậu.
Tớ đã từng muốn kết thúc sinh mạng.
Có quay trở về cũng không thay đổi được gì, ngược lại còn khiến cậu thành ra như vậy.
Tớ muốn chết đi cho rồi.
Chương Chương mà tớ thích nhất vì tớ mà sau này phải sống khó khăn.
Tớ muốn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng tớ lại nghĩ, tớ đã gây ra tội lỗi lớn nhất trong đời, tớ không thể ruồng bỏ nó, trốn tránh nó như một thằng vô trách nhiệm.
Tớ đã trốn tránh tình cảm của mình một đời đấy... Lần này, nếu tớ vẫn trốn tránh, có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai nào.
Toàn bộ những gì là của tớ, tớ đều cho cậu hết.
Không chỉ vì tớ là kẻ tội đồ, mà là vì tớ yêu cậu.
Chương Chương à, tớ yêu cậu đến điên...
Cậu vẫn luôn day dứt kiếp trước không cứu được tớ. Vậy kiếp này cậu đã có thể buông bỏ tớ được rồi.
Nhưng tớ không thể, vĩnh viễn trải qua bao kiếp người, dù chỉ chạm nhau một ánh mắt, tớ vẫn sẽ thích cậu, yêu cậu...
Chương Chương ơi...
Sợ hãi cũng được, ghét hận cũng được... Tớ sẽ không để vuột mất cậu đâu.
Tớ mâu thuẫn rất nhiều, duy chỉ tình cảm dành cho cậu là chưa một lần thấy mâu thuẫn.
Cho dù không thích tớ, thì cũng phải ở bên tớ.
Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Tớ chỉ có mình cậu thôi, nên đừng coi tớ là kẻ thù.
...
Đây là lá thư cuối cùng rồi.
Hai tiếng mười bảy phút, tớ sẽ rời khỏi nơi chứa chan kỉ niệm của chúng ta.
Thật trùng hợp nhỉ.
Hai tiếng mười bảy phút, hai đời mười bảy tuổi.
Xin lỗi cậu vì nhiều thứ.
Cảm ơn cậu vì mọi thứ.
Chương Chương biết tại sao mỗi lần mở đầu thư tớ đều phải viết "Tớ là Tiểu Tịch của cậu" không?
Hẹn gặp lại."
Tớ là Tiểu Tịch của cậu.
Cậu đoán ra rồi đúng không?
Rằng tớ đã nhớ lại kí ức kiếp trước.
Chính xác hơn, thì tớ cũng giống như cậu, được trọng sinh trở về.
Chỉ là cậu trở về sớm hơn tớ.
Chúng ta đến năm mười sáu tuổi mới gặp nhau, bởi vì cậu trọng sinh, cho nên chúng ta đã gặp nhau sớm hơn rất nhiều năm.
Bởi vì cậu trọng sinh, cho nên tuổi thơ của tớ đã không chỉ còn những đốm đen mờ mịt, cuộc sống của tớ đã thay đổi rất nhiều.
Chương Chương tò mò về việc tớ trở về lúc nào không?
Đó là lúc cậu xông ra cứu tớ.
Trong hàng ngàn, hàng vạn thời khắc, tớ lại trở về đúng giây phút tử thần đó.
Khi nhìn cậu chìm trong máu đỏ, tớ đã nghĩ chắc chắn tớ là điềm rủi nhất trong cuộc đời cậu.
Khi nghe thanh âm thảm thiết của cậu, tớ đã cảm thấy trái tim mình vỡ nát.
Từng mảnh linh hồn tan biến theo âm thanh nhỏ dần của cậu.
Tớ đã từng muốn kết thúc sinh mạng.
Có quay trở về cũng không thay đổi được gì, ngược lại còn khiến cậu thành ra như vậy.
Tớ muốn chết đi cho rồi.
Chương Chương mà tớ thích nhất vì tớ mà sau này phải sống khó khăn.
Tớ muốn biến mất khỏi thế gian này.
Nhưng tớ lại nghĩ, tớ đã gây ra tội lỗi lớn nhất trong đời, tớ không thể ruồng bỏ nó, trốn tránh nó như một thằng vô trách nhiệm.
Tớ đã trốn tránh tình cảm của mình một đời đấy... Lần này, nếu tớ vẫn trốn tránh, có lẽ sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai nào.
Toàn bộ những gì là của tớ, tớ đều cho cậu hết.
Không chỉ vì tớ là kẻ tội đồ, mà là vì tớ yêu cậu.
Chương Chương à, tớ yêu cậu đến điên...
Cậu vẫn luôn day dứt kiếp trước không cứu được tớ. Vậy kiếp này cậu đã có thể buông bỏ tớ được rồi.
Nhưng tớ không thể, vĩnh viễn trải qua bao kiếp người, dù chỉ chạm nhau một ánh mắt, tớ vẫn sẽ thích cậu, yêu cậu...
Chương Chương ơi...
Sợ hãi cũng được, ghét hận cũng được... Tớ sẽ không để vuột mất cậu đâu.
Tớ mâu thuẫn rất nhiều, duy chỉ tình cảm dành cho cậu là chưa một lần thấy mâu thuẫn.
Cho dù không thích tớ, thì cũng phải ở bên tớ.
Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.
Tớ chỉ có mình cậu thôi, nên đừng coi tớ là kẻ thù.
...
Đây là lá thư cuối cùng rồi.
Hai tiếng mười bảy phút, tớ sẽ rời khỏi nơi chứa chan kỉ niệm của chúng ta.
Thật trùng hợp nhỉ.
Hai tiếng mười bảy phút, hai đời mười bảy tuổi.
Xin lỗi cậu vì nhiều thứ.
Cảm ơn cậu vì mọi thứ.
Chương Chương biết tại sao mỗi lần mở đầu thư tớ đều phải viết "Tớ là Tiểu Tịch của cậu" không?
Tớ sợ cậu quên mất tớ là ai, muốn cậu nhớ rằng tớ vẫn là Tiểu Tịch trong trí nhớ của cậu, là hình ảnh mà cậu muốn nhớ.
Dừng ở đây thôi.
Là dừng viết thư gửi cậu, còn chuyện bọn mình thì chưa dừng được đâu.
Tuy rằng tớ không chắc cậu có đọc được đến cuối không, nhưng tớ vẫn rất vui vẻ rồi.
Ngung Tịch yêu Lục Doãn Chương, đời đời kiếp kiếp.
Hi vọng Chương Chương cả đời hạnh phúc bên người mình yêu!
Tiểu Tịch, bảo bảo, bé con của cậu.
Hẹn gặp lại."