"Các em xếp hàng ở ngoài hành lang, nam nữ thành hai hàng từ thấp đến cao."
Lục Doãn Chương lén lút chui xuống dưới hàng nữ đứng cùng Ngung Tịch. May mắn nữ lớp cậu ít hơn nam hai người, cậu có thể lấy lí do chính đáng để làm bạn cùng bàn với hắn.
Các bạn học nhao nhao ở ngoài cửa, mấy bạn nữ khác thỉnh thoảng lại ngó xuống lén nhìn thanh niên cao ráo Ngung Tịch đang tủm tỉm nhìn Lục Doãn Chương nói chuyện với hắn.
Một nữ sinh đứng ở phía trước ngại ngùng vẫy vẫy Lục Doãn Chương.
"Cậu đổi chỗ cho mình được không?"
Cô bé thì thầm:
"Mình... mình muốn ngồi cùng Ngung Tịch."
Trong đầu Lục Doãn Chương nổ ầm ầm. Cậu đơ người trước lời đề nghị của cô bé. Đây chẳng phải là tình tiết trong truyện ngôn tình thanh xuân vườn trường lãng mạn nữ chính vừa gặp đã thích nam chính muốn ngồi cùng nhau hay sao?
Lục Doãn Chương ngó sang Ngung Tịch đứng ở bên cạnh, thấy hắn rõ ràng đã nghe được lời của người ta còn tỏ vẻ không biết.
Thấy Lục Doãn Chương chần chừ không trả lời, cô bé cuống quýt chớp mắt nhìn cậu, luôn miệng cầu xin cậu. Lục Doãn Chương nghĩ để bạn học nữ ngồi với hắn cũng không có vấn đề gì, nhưng Ngung Tịch là một đứa trẻ đặc biệt, rất khó để làm thân với hắn, như tảng băng di động lênh đênh giữa trần gian.
Cậu không thể quyết định vấn đề này, đành cười ngô nghê nói với cô bé:
"Cậu hỏi ý kiến Ngung Tịch trước, cậu ấy đồng ý thì mình cũng đồng ý."
Nghe được câu trả lời của cậu, khuôn mặt cô bé đỏ lên, ngại ngùng liếc nhìn Ngung Tịch, hít một hơi thật sâu, vươn tay nắm lấy vạt áo của hắn, chưa kịp mở miệng thì đã bị hắn hất tay ra, vẻ mặt hung ác ghét bỏ nhìn cô, lạnh lẽo hơn cả gió đông nói cho cô bé biết câu trả lời của mình.
Lục Doãn Chương ở bên cạnh xua xua tay an ủi bạn học bị hắn làm cho sắp khóc:
"Xin lỗi, tiểu Tịch cậu ấy có bệnh không thích bị người khác chạm vào. Cậu đừng buồn."
Càng nói, khuôn mặt nhỏ của cô bé càng đỏ, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng Lục Doãn Chương, dậm chân bỏ đi. Lục Doãn Chương bị trừng cũng không dám trừng lại, cậu khẽ dựa người vào Ngung Tịch, nói nhỏ:
"Cậu làm con gái nhà người ta khóc rồi kìa."
Ngung Tịch rũ mắt nhìn cậu, ậm ừ.
Lục Doãn Chương cười ha ha, cậu cảm thấy tiểu hoàng đế nhà mình quay trở lại rồi, cũng tự thấy hành động vừa nãy của mình đã chọc giận hắn. Ngung Tịch chỉ quen biết cậu, hắn không hề muốn ngồi cùng cô gái kia, cậu lại thiếu quyết đoán đùn đẩy trách nhiệm cho hắn.
Một cô bé khác lại tiến đến, Lục Doãn Chương nhìn dáng vẻ hùng hổ của cô bé, thầm nghĩ hẳn là lần này sẽ rút kinh nghiệm hỏi thẳng Ngung Tịch.
"Bạn học Lục Doãn Chương, chúng ta đứng cùng nhau làm bạn cùng bàn được không?"
Trong đầu Lục Doãn Chương lại nổ ầm ầm. Cậu không biết mình lại được yêu thích đến thế. Nhưng tấm lòng này chỉ muốn trao cho bé con hay dỗi kia mà thôi.
"Tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy rồi."
Cậu cảm nhận được Ngung Tịch ở bên cạnh thở phào một hơi nhẹ nhõm, bả vai căng cứng thả lỏng. Hắn đứng sát cậu hơn nữa, gần như dính một cục với nhau. Lục Doãn Chương vòng tay qua vai hắn, biểu lộ tình bạn thắm thiết không thể chia lìa.
Cô bé kia bĩu môi, ghét bỏ nhìn Ngung Tịch.
"Này, Ngung Tịch! Cậu nhường chỗ cho tôi được không?"
Lục Doãn Chương bất lực, cậu đu bám trên người của hắn, ngao ngao bất đồng:
"Không được, không được! Tôi phản đối!"
Lần này cô bé không làm khó hai người nữa, cũng không khóc, chỉ mặt nặng mày nhẹ rời đi. Lúc này Lục Doãn Chương mới buông Ngung Tịch ra, nghiêm túc trở về hàng của mình.
Không quá lâu đã đến lượt hai người, Lý Kỳ nhìn hai nam sinh một cao một thấp đứng cạnh nhau, chỉ chỗ trống bàn ba cho Lục Doãn Chương.
Ngung Tịch liền lên tiếng:
"Thưa cô, em muốn ngồi với cậu ấy."
Hắn nhấn mạnh:
"Cậu ấy chỉ ngồi với em."
Lục Doãn Chương cảm thấy lời nói của Ngung Tịch không được thuyết phục, cậu bắt đầu khua môi múa mép bào chữa:
"Em không quen ai cả, vả lại em học cũng không tốt lắm, Ngung Tịch có thể kèm em. Bọn em nhất định sẽ là đôi bạn cùng tiến, cô để em ngồi với cậu ấy nha cô..."
Trong bài thi đầu vào, Ngung Tịch là đứa trẻ duy nhất làm được câu cuối của đề toán, đạt điểm tuyệt đối ba môn, cô vốn muốn xếp hắn ngồi bàn đầu để bồi dưỡng. Còn Lục Doãn Chương, tuy rằng điểm thi của cậu bé cũng nằm trong top mười của lớp, nhưng môn toán lại hơi đuối so với hai môn kia, tích cách lại có chút ồn ào, cô sợ cậu làm ảnh hưởng đến Ngung Tịch.
Lý Kỳ thở dài, bây giờ hai đứa nó muốn ngồi cùng nhau, nếu có thể thì sẽ có hai tiểu thần đồng nhỏ. Thế là cô gật đầu, nhắc nhở:
"Chỉ cần thành tích của một trong hai đứa bị giảm, cô sẽ chuyển chỗ ngay lập tức."
Lục Doãn Chương ngoan ngoãn gật đầu, Ngung Tịch ở bên cạnh làm vẻ mặt lạnh tanh không quan tâm, hắn lập tức kéo Lục Doãn Chương vào lớp.
Chiều cao của Ngung Tịch bị các bạn ở phía sau kêu than, cô giáo lần nữa đành chuyển hai người xuống bàn ba ở tổ trong cùng gần cửa sổ.
Lục Doãn Chương rất vừa lòng. Ngồi bàn đầu cậu không dám ngủ gật, nhưng ngồi bàn ba, ít bị thầy cô để ý, thỉnh thoảng còn có cơn gió mát ngoài trời, rất thích hợp để làm một giấc.
"Lùi xuống một chút đi!"
Lục Doãn Chương:...
Hai bạn nữ vừa bị cậu và Ngung Tịch từ chối thế mà lại ngồi trước mặt hai người. Lục Doãn Chương tỏ vẻ trái đất thật tròn. Cậu nhấc bàn dịch xuống, không biết thế nào lại đụng phải chân của Ngung Tịch.
"Xin lỗi bảo bảo, cậu đưa chân đây tớ xem nào."
Lục Doãn Chương cúi xuống định xắn quần Ngung Tịch lên xem thì bị hắn bắt lấy tay, nhẹ giọng nói "không sao". Bạn nữ lúc nãy bị hắn phũ bỗng quay ngoắt sang trách móc cậu:
"Cậu đúng là hậu đậu."
Lục Doãn Chương đứng lên, cậu chưa từng mắng con gái, nhưng cũng sẽ không để yên chịu trận. Đứa nhỏ tên Bách Mẫn Hoa bị ánh mắt của Lục Doãn Chương làm cho không nói lên lời, nhìn sang Ngung Tịch muốn hắn nói gì đó.
Khóe miệng Ngung Tịch cong lên khi nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lục Doãn Chương, hắn bao trọn lấy nắm đấm của cậu, kéo người ngồi xuống, không hề chia cho cô bé một ánh mắt, làm như cô bé không tồn tại. Hắn nhìn cô gái kêu bọn họ lùi bàn, cố ý dùng ánh mắt khinh thường liếc xéo.
Buổi đầu gặp gỡ đã nổ ra một cuộc hỗn chiễn không hồi kết...
Một lúc sau, Lục Doãn Chương như người không xương dựa vào vai Ngung Tịch, mắt nhìn từng dòng chữ trong quyển sách hắn đang đọc, nhưng tâm trí đã bay đi nơi nào. Cậu cảm thấy từ lúc Ngung Tịch xuất hiện, tính tình của cậu dường như trở nên thật keo kiệt và nóng nảy. Chắc là do gà mẹ lâu không thấy con có hiền thế nào cũng phải hung dữ bảo vệ con trai bé bỏng của nó.
Lúc sau lại có đứa nhỏ ở phía sau khẽ thì thầm mờ ám với Lục Doãn Chương.
"Không được đâu, cậu chuyển lời lại với cậu ấy, tiểu Tịch của tớ chỉ muốn ngồi với tớ, cho dù tiểu bảo bối có không muốn, tớ cũng sẽ không đổi chỗ đâu."
Lục Doãn Chương chọc chọc quyển sách nhàm chán dày đặc chữ của hắn, cười haha trêu:
"Cậu rất được chào đón đó bảo bảo à. Bạn nữ nào cũng muốn ngồi với cậu, nhưng bọn họ có mơ mới có vinh dự đó!"
Nói xong liền cười một cái thật sảng khoái.
Ngung Tịch khẽ ừ một tiếng, không chớp mắt ngắm nhìn khuôn mặt tràn ngập ý cười của Lục Doãn Chương, thủ thỉ:
"Có mơ cũng không thể."
Vị trí bên cạnh hắn chỉ dành riêng cho Lục Doãn Chương mà thôi.
Ở góc độ Lục Doãn Chương không nhìn thấy, đôi mắt xanh dương trầm hẳn xuống, hắn lặng lẽ nghĩ thầm, đứa con gái nào cũng phiền phức như thế?
Bọn họ chỉ thích vẻ ngoài này của hắn, chẳng ai thích con người thật của hắn, chẳng ai biết quá khứ hắn đã từng có bộ dáng tàn tạ như thế nào, càng chẳng có ai nguyện ý thật lòng quan tâm hắn như Lục Doãn Chương.
Không hiểu nổi cái đầu nhỏ này của cậu nghĩ gì mà lại chọn hắn làm bạn, lại đối xử đặc biệt với hắn.
Những hành động của cậu khiến hắn sẽ rất dễ ảo tưởng, dễ sinh ra những cảm xúc dị thường.
Hắn thích Lục Doãn Chương hơn tất cả mọi người, cảm thấy mình có thể ngắm nhìn cậu cả ngày không chán, sẽ có chút giận khi Lục Doãn Chương để ý tới người khác... Và sẽ mềm lòng trước sự dịu dàng của cậu.
Đôi lúc hắn cũng ngẩn ngơ nghĩ về Lục Doãn Chương, nhớ cậu đến mức có những đêm không ngủ được.
Hắn thực sự cảm thấy bản thân rất kì lạ. Nhưng hắn không tài nào lý giải được, mà hắn cũng không muốn giải bài toán này.
Hắn sợ rằng đáp án sẽ khiến không chỉ hắn mà Lục Doãn Chương sẽ chán ghét.
Bởi vì không ai thích đứa trẻ kì lạ cả, mọi sự khác biệt đều thu hút sự chú ý, thu hút sự đánh giá từ người khác.
Hắn vẫn muốn làm bạn với Lục Doãn Chương, hắn không thể đánh mất mối quan hệ này.
Thi cử lần đầu của trường cấp hai, Ngung Tịch nghiễm nhiên đứng đầu bảng, còn Lục Doãn Chương cố tình giấu tài thong dong lên một hạng.
Lý Kỳ cũng yên tâm hơn về hai đứa trẻ, không còn suy nghĩ sẽ chuyển chỗ nữa.
Mấy đứa trẻ khác thấy Lục Doãn Chương lúc nào cũng cười nói vui vẻ, vô cùng hoạt bát, lại hay giúp đỡ bạn bè, bọn trẻ dần có thiện cảm với cậu, ngay cả đi vệ sinh cũng có người đi theo.
Về vấn đề được fan hâm mộ chào đón quá khích, Lục Doãn Chương tỏ vẻ tự hào hếch cằm.
Còn Ngung Tịch lại không vui nổi.
Một hôm nọ mất điện, đến tiết cuối, giáo viên cũng lười quản, để học sinh thư giãn lúc cuối giờ. Lục Doãn Chương nằm ườn ra bàn ngủ, Ngung Tịch ở bên cạnh một tay cầm bút làm bài tập của cậu, một tay lấy quyển vở quạt cho cậu. Đông Cường vừa chuyển chỗ ra sau hai người không hài lòng bĩu môi:
"Cậu như thế là đang hại nó!"
Mồ hôi chảy dọc trên thái dương của Đông Cường, thân thể to béo của nó nóng hơn so với mọi người, nó có chút ghen tị với Lục Doãn Chương đã lười biếng ngủ trong lớp còn được người khác phục vụ.
Ngung Tịch không thèm quan tâm đến lời của Đông Cường. Ngồi chung với Lục Doãn Chương gần hai tháng, hắn đã biết Lục Doãn Chương rất thông minh, cậu nghe giảng một lần đã hiểu, bài tập đối với cậu dễ như ăn kẹo.
Khó khăn lắm Lục Doãn Chương mới nhờ vả hắn, hắn phải cho cậu thấy hắn cũng có giá trị. Vì sợ cô giáo phát hiện, Lục Doãn Chương cẩn thận dặn dò Ngung Tịch khi làm toán hãy để lại bài khó nhất cho cậu. Ngung Tịch không những hoàn thành tốt nhiệm vụ, hắn còn cố gắng bắt chước chữ viết của Lục Doãn Chương.
Không chỉ là bài tập toán, hắn còn muốn giúp cậu nhiều hơn thế.
Ngoại trừ việc này, hắn cảm thấy mình chẳng giúp được gì cho cậu.
Không biết qua bao lâu, Lục Doãn Chương mơ màng tỉnh dậy đã thấy bé con của mình đang chăm chỉ làm bài cho cậu, tay vẫn chưa ngừng quạt.
"Để tớ quạt cho, cậu nghỉ đi."
Ngung Tịch vẫn dứt khoát từ chối, dù cánh tay của hắn đã mỏi nhừ. Lục Doãn Chương áy náy, cảm thấy mình như đang bóc lột trẻ em, đành giành quyển vở trong tay hắn, dùng sức quạt cho hắn, ở bên tai hắn cổ vũ hết mình.
Ngung Tịch nhìn đồng hồ ở tay, trong ít phút cuối, hắn cố tình thả chậm tốc độ viết của mình, vì hắn muốn hưởng thụ ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng sự săn sóc của Lục Doãn Chương.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lục Doãn Chương vội vã thu dọn đồ đạc, nhỏ giọng nói cảm ơn hắn, sau đó như một cơn gió lao về nhà.
Để lại Ngung Tịch giống như một khúc gỗ bị đánh rơi trên đường, bơ vơ không biết phải làm gì. Hắn ở chỗ ngồi của hai người cẩn thận chỉnh lại cái ghế lộn xộn do Lục Doãn Chương làm, trước khi rời đi còn cố tình vuốt ve chỗ bàn học lúc nãy Lục Doãn Chương nằm ngủ như muốn thỏa mãn phần nào ước mong được vuốt ve khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh khi ngủ của cậu.
Suy nghĩ nhỏ hiện lên trong đầu hắn. Ngung Tịch tự khẳng định trong lòng.
Lục Doãn Chương quả nhiên là một tiểu thiên thần ham ngủ.
Sau đó hắn bị chính suy nghĩ ấy của mình chọc cười.