Tôi ngồi trên bệ cửa sổ và nghĩ, mình bị sao vậy? Cảm giác như khi đi học mẫu giáo hồi còn nhỏ, một đám trẻ tới nhà chơi đùa, sau đó, một cô nàng lớp trưởng mà tôi đặc biệt sùng bái diễn vai người mẹ (tôi thường diễn mấy vai như con hoặc là bạn của người con), bỗng nói với tôi rằng, nhà cô ấy đủ người rồi, bạn đi nhà khác đi. Trong lòng tôi sao lại cảm thấy Thẩm Phương trọng sắc khinh bạn đến thế? Chị hẹn hò với bạn trai, tự dưng đá tôi sang một bên. Tôi thấy rất tự ti, cảm thấy con nhà bình dân như tôi không thể nào trèo lên cành cao của người khác, lại còn tự mình đa tình khen Thẩm Phương với bạn trai, rằng chị ấy trượng nghĩa như thế nào, đối tốt với tôi như thế nào. Càng nghĩ càng thấy như bị mất hồn. Thậm chí tôi còn nghĩ, những ngày tháng ban đầu ấy Thẩm Phương dính lấy tôi là vì chị đang trống trải về mặt tình cảm, giờ đây chị đã có Mr.Right, người ta đã trở về với con đường chính đạo của mình. Còn cái thứ mà "xu hướng tính dục" của chị ấy, phỏng chừng cũng chỉ là do cô đơn quá thôi.
Đêm đó tôi khó mà ngủ được. Sáng ngày hôm sau, tôi không muốn đến công ty Thẩm Phương lắm. Nhưng nghĩ lại, tìm được một công việc đã không dễ dàng gì, vả lại lương còn cao. Nếu như không làm nữa, vậy đoán chừng tôi sẽ lại phải sống bằng số tiền tiết kiệm của mình. Tôi vẫn muốn để dành số tiền ấy, đợi đến tốt nghiệp nhỡ đâu có cơ hội khởi nghiệp, thì đó cũng là quỹ khởi nghiệp sau khi ra trường. Tôi đã qua tuổi 18 được vài năm, nếu như giờ quay lại xin tiền mẹ, ăn bớt số tiền dưỡng già của bà, sẽ có chút quá quắt. Sau đó, lại an ủi bản thân, xã hội cũng giống như trường đại học, quan hệ giữa đồng nghiệp cũng phức tạp, chỉ vì những chuyện tầm thường này mà tôi tức giận mất hết lý trí, có lẽ tôi sẽ thực sự phải bị đào thải. Vì vậy, chúng ta phải rộng lượng, không mong cầu quá đáng, nếu không có lòng bao dung thì làm sao trở nên vĩ đại được?
Thế là, tôi lấy lại tinh thần, viết luận văn, ăn chút cơm, rồi lại đi làm.
Khi đến công ty, tôi bắt gặp Thẩm Phương đang mở cửa đi ra. Chị không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ lách qua người tôi rồi vụt đi. Khiến câu Good Afternoon của tôi tắc ngay ở chữ Goo-, tôi sững sờ ngay tại chỗ, miệng tạo thành hình chữ o hệt như chiếc phao câu gà.
Lòng tôi lúc đó cứ phải gọi là cay cú. Tôi độc ác quên đi hết những điều tốt đẹp mà chị từng làm cho tôi, quên đi hết những lời thề trước đây rằng sau này tôi sẽ báo ơn chị mãnh liệt như thế nào.
Chỉ vì chị phớt lờ tôi, đầu tôi lập tức ập đến toàn những ý nghĩ xấu xa độc hại. Viết đến đây, tôi thấy mình đúng là một tiểu nhân.
Cái gọi là tiểu nhân khó dạy. Quân tử có thể đắc tội, tiểu nhân không tha, ngay cả khi ta khiến họ mất lòng chỉ với một việc nhỏ, họ thậm chí sẽ không còn nhớ những điều tốt mà bạn đã làm cho họ. Ví dụ như Thẩm Phương đối xử với tôi, hoặc ví dụ như tôi đối xử với Mike của công ty chúng tôi. (Hắn lại còn chửi sau lưng nữa chứ.)
Tôi quyết định cũng sẽ tức giận với Thẩm Phương. Tôi cố tình tìm cơ hội giao đồ cho chị, khi đi vào phòng, đặt đồ xuống bàn, sau đó đi ra ngoài mà không thèm nhìn lên. Tuy nhiên, mỗi khi tôi bước ra khỏi văn phòng Thẩm Phương, tôi luôn cảm giác được Thẩm Phương đang quan sát tôi từ phía sau. Tôi không có mắt phía sau đầu, chỉ là tôi cảm thấy như vậy. Cũng có thể là — tôi mong là vậy.
Tôi cũng không kì kèo làm thêm giờ nữa, đến giờ là về ngay, nhiều hơn một giây cũng không để cho nhà tư bản lợi dụng, tôi thấy tôi rất có lý. Mấy người không trả tiền tăng ca, trước đây tôi chỉ nể tình chị em giữa hai ta, giờ thì, chị thay lòng đổi dạ, tôi dựa vào cái gì mà nấn ná lại thêm? Thay lòng đổi dạ? Tôi thấy từ này rất hợp lý, nhưng cũng không biết tại sao mà, cảm thất hơi kỳ quái.
Chúng tôi cứ như vậy mà chiến tranh lạnh suốt mấy ngày, những ngày đó trôi qua rất nhanh, tôi tự hỏi liệu mình có quá hao tốn tâm tư vào Thẩm Phương không. Ngày nào tôi cũng đến sớm hơn Thẩm Phương, để có thể nhìn thấy chiếc xe "bóng cứt" của vị bác sĩ đó, thật ra không phải vì xem xe, tôi chính là muốn xem gã ta rốt cuộc có mặt mũi như thế nào. Nếu như hắn nhìn "rất Hong Kong" thì tôi phải khuyên lại Thẩm Phương. Tôi nghĩ, dường như tôi cũng đặt hết tâm tư lên gã đó, thấy mình giống như một người bố khi đối mặt với con rể vậy, luôn có thể phát hiện ra khuyết điểm của người kia, dù rằng còn chưa gặp mặt. Nhưng, quả là làm tiếc, còn chưa lần nào được gặp gã. Tôi thầm nghĩ, chết tiệt, cái tinh thần của gã quá là không thành tâm, nếu là tôi, tôi chắc hẳn sẽ đến đợi trước nửa tiếng, đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc.
Người Anh có một thói quen, cứ 3-4 giờ chiều sẽ thích tụ tập làm bữa trà hoặc cà phê. Thông thường, đến giờ đó, có người sẽ cầm cốc nước đứng dậy đi pha trà, mọi người đằng sau sẽ ồ ạt làm theo. Sau đó, khi cà phê và trà đã pha xong, cả đám sẽ tụm lại bắt đầu tám chuyện. Hoá ra trong công ty của Thẩm Phương, thông thường người đầu têu sẽ là chú Peter, hiện giờ trong phòng ban của tôi, người đó chính là tôi. Tôi nghĩ, thi thoảng là người đi đầu cũng cần biết nhìn tình hình mà cư xử, nếu không sau lưng sẽ bị phỉ nhổ đến cả mồ mả tổ tiên, còn mình thì vẫn đang hưởng thụ nghe nhạc xem múa, huyênh hoang khoác lác. Thế nên, vì điều đó mà tôi đặc biệt đặt báo thức trên điện thoại có tên "Bắt đầu tám."
Tuy nhiên, khi ấy trong công ty của Thẩm Phương, tôi không tham gia vào những câu chuyện của họ. Bởi vì họ dùng tiếng Quảng Đông khi tám chuyện, không quan tâm có nhiều BBC, ngữ khí của họ vô cùng lớn khi tức giận, không biết liệu có liên quan gì đến cách phát âm trong tiếng Quảng Đông hay không. Tôi thấy một là ồn ào, hai là không thể hiểu được. Thế nên, trước khi còn chưa chiến tranh lạnh với Thẩm Phương, tôi sẽ lên mạng xem kênh giải trí Sina, sau khi xảy ra chuyện với Thẩm Phương, tôi sẽ hút thuốc trên cầu thang có lối đi an toàn bên ngoài tầng trên của công ty. Thật ra sau khi đến Anh, vì thuốc lá quá đắt nên tôi đã ngừng hút thuốc từ lâu. Thế mà không biết vì sao trong khoảng thời gian đó, tôi không thể ngồi yên được nếu không hút thuốc khi viết luận văn vào buổi tối, luôn cảm thấy ngứa chân. Sau này, khi đã hút. Tôi tự đặt giới hạn cho mình là 2 hộp mỗi tuần, chỉ dừng lại ở 10 bảng Anh. Bằng cách này, với thu nhập của tôi lúc đó, vẫn có thể chi trả được.
Tôi rất dễ thất thần khi hút thuốc. Tôi thường ngẩn ngơ ngắm tầng tầng lớp lớp những mái nhà chọc trời, nghĩ về lịch sử của thành phố này, nghĩ về sự thăng trầm của những ngôi nhà cổ ấy, có lúc nghĩ về những người ăn xin ở ga tàu điện ngầm khi tối đến, nghĩ đến những con nghiện với ánh mắt mơ màng. Tôi luôn cảm thấy có chút tuyệt vọng. Đây là thành phố có sự chênh lệch giàu nghèo lớn đến thế, đây là nơi trú ngụ của thiên thần, và cũng là nơi ác quỷ ở, nơi đây có nữ hoàng với dòng máu hoàng gia trị vì, và cũng có những người ăn xin đói khát rét lạnh. Mà tôi, lại nhỏ bé và tầm thường đến thế. Nhìn có vẻ thế giới rất rộng lớn, vì thế bầu trời cũng rất trong xanh, tôi như một cọng rơm bị cơn gió từ phương Bắc thổi tới, treo lơ lửng nơi vô định, mờ mịt trước tung tích của chính mình.
Đang mất hồn thì nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện điện thoại từ trong cửa. Cánh cửa bị đẩy ra, có bóng người xuất hiện, Thẩm Phương sững sờ ngay tại chỗ khi nhìn thấy ở nơi hẻo lánh này tự dưng lại có người. Vẻ mặt của Thẩm Phương trông có vẻ cũng bối rối như tôi, thế giới rộng lớn như thế, không ngờ lén lút nói chuyện điện thoại cũng không thoát được, hơn nữa lại là gặp phải tôi trên một con đường hẹp. Ngây người trong chốc lát, chị vội vàng nói với chiếc điện thoại: "Tôi sẽ gọi lại sau" và cúp máy. Thật ra, tôi đang dập tàn thuốc chuẩn bị quay trở về, thì bị Thẩm Phương gọi lại: "Minh, sao em lại hút thuốc?"
Tôi dừng lại. Nếu theo như mục đích là chiến tranh lạnh với chị, có lẽ tôi nên ngẩng cao đầu và thẳng tiến về phía trước. Nhưng, tôi đã đứng lại. Quay đầu qua và nói với một nụ cười ranh mãnh: "Chị thực sự nghĩ em chưa mười tám sao?" Tay đưa bao thuốc tới trước mặt chị: "Làm một điếu?"
Chị lại bị tôi làm cho chết lặng, nhưng chị đã phản ứng lại rất nhanh, nở nụ cười lịch sự và rút một điếu ra từ bao thuốc, nói: "Cảm ơn." Tôi ngỡ ngàng, ngây ra tại chỗ tận cho đến khi chị nói: "Có bật lửa không?", mới cuống cuồng châm lửa cho chị. Chị nghiêng người qua, hút một hơi, mái tóc chị rủ xuống vuốt ve trên cánh tay tôi, thật ngứa ngáy. Động tác hút thuốc của chị, nhìn như không phải giả vờ.
Chị đứng thẳng dậy, xoay người dựa vào lan can, phả ra một hơi, đôi mắt mơ màng như dáng vẻ ngây ngẩn ban nãy của tôi khi nhìn về khoảng không trống rỗng, chị nhẹ nhàng nói với tôi, như đang tự nói với chính mình: "Hút thuốc không tốt."
Tôi nhìn chị, bờ vai gầy gò, vòng eo mảnh mai, mái tóc bồng bềnh, ngón tay kẹp lấy điếu thuốc. Không hiểu do đâu mà lòng lại đau. Thế nên, tôi cũng quay lại bên lan can, lấy ra một điếu thuốc khác, hút cùng chị. Trong bao thuốc, chỉ còn dư lại hai điếu.
- --------
27-11-2006 - 11:17:55
Đang ngồi sofa, hút thuốc, vui.
- --------
Chúng tôi cứ yên lặng như vậy mà hút thuốc.
Màn khói chị phả ra bị cơn gió thổi dạt vào mặt tôi. Tôi không né tránh, bao quanh bởi làn khói của chị, tôi thấy hơi căng thẳng, cũng có chút lưỡng lự.
Chị chợt nói: "Em sao thế, dạo này không thấy em liên lạc mấy."
Tôi thở ra một làn khói, nói: "Vẫn ổn, vậy thôi." Tôi cảm thấy bầu không khí quá mức ngột ngạt, nên tôi cười với chị: "Liên lạc hay không liên lạc không quan trọng, doanh trại vẫn đó, binh đoàn vẫn đi. Còn sự kiện cả đời không thể trì hoãn, chị có nghĩ như vậy không, Thẩm Phương?"
Chị không nhìn tôi, vẫn cắm mắt vào nơi xa xăm bất tận, nở một nụ cười theo thói quen: "Haha, em nói đến những điển cố đó, chị không hiểu lắm."
Tôi nói: "Thực ra chính là, bạn bè ấy mà, đi đến đâu kết bạn đến đó, rời khỏi nơi đâu giải tán đến đó, nguyên tắc luôn là: cái cũ không đi thì đừng mong cái mới tìm tới, không cần quá bận tâm. Nhưng, nói về tình cảm, lại quan trọng hơn nhiều, là chuyện có liên quan cả đời người. Đừng vì điều gì khác mà khiến chuyện đó chậm trễ." Nghĩ một lúc, lại nói: "Không đáng."
Chị quay đầu lại, nhẹ nhàng cười và nhìn tôi. Tôi nhìn chị, dường như thấy hơi bối rối, bèn vội vàng hút một hơi, quay đầu đi, nhìn về phía trước. Tôi nghe Thẩm Phương cười: "Em còn trẻ mà đã thật tiêu sái ha."
Tôi chắp tay: "Xin nhận, xin nhận." Lại là khoảng yên tĩnh khó xử. Sự yên lặng này khiến lòng tôi đau xót. Hoặc có lẽ do những lời tôi vừa nói.
Tôi nhìn Thẩm Phương hút xong điếu thuốc, hình như chị không tìm được chỗ dập tàn thuốc, tôi đưa tay ra: "Đưa em đi, em đem vứt cùng." Chị khẽ cười, gật đầu, nói: "Chị quay lại trước đây." Tôi cảm thấy ánh mắt chị cất giấu quá nhiều điều, tôi muốn hỏi rốt cuộc là vì sao. Tôi cũng muốn nói, sao chị lại im lặng với em. Nhưng, chị đã đẩy cửa đi vào mất rồi.
Tôi vội vàng hỏi: "Này, anh bạn đó ra sao?"
Thẩm Phương dừng lại, dường như phải mất một lúc lâu sau chị mới quay đầu lại, chị cười rạng rỡ với tôi, nhướng mày và vô thức gật đầu: "Ừm, cũng tốt." Sau đó vẫy tay: "Chị đi trước."
Tôi nhìn cánh cửa đóng lại. Trong tay là tàn thuốc của Thẩm Phương, dường như nó đã cháy hết, không thấy tia lửa nào còn sót lại, chỉ toàn là tàn tro xám xịt bao quanh ngọn lửa yếu ớt đang dần dần vụt mất. Tôi dùng tay véo nhẹ, tàn thuốc rụng xuống, vỡ tan dưới nền đất rồi bị gió cuốn đi. Tôi nghĩ, giữa tôi và Thẩm Phương, có lẽ đã kết thúc rồi.
Đến giờ tam làm, mọi người bắt đầu ra về. Tôi cũng bắt đầu thu dọn cặp sách của tôi. Cả buổi chiều hôm đó tôi không có đủ can đảm gặp lại Thẩm Phương. Đã không biết bao nhiêu lần khoé mắt tôi quét đến nơi chị, nhưng nó luôn bị tôi gượng ép quay về tập trung trên tờ tài liệu. Tôi vừa bước ra ngoài, vừa nghĩ, anh bạn người Sơn Đông nói rằng ở khu phố Tàu có bán thuốc lá lậu, có thể mua ở các tiệm Malaysia be bé, liệu mình có nên đi mua một gói về không, tính ra chỉ bằng nửa giá tiền. Vừa hay đi tàu điện ngầm tiện đường, thế là quyết định đi.
Vừa vào thang máy, quay người lại, liền thấy Thẩm Phương cũng đang đi tới. Tôi nhanh chóng lui về phía sau nhường chỗ, chị đứng bên cạnh tôi, nói một lời "cảm ơn." Cứ đến mỗi tầng là thang máy lại dừng lại, đúng tầm tan làm, dừng lại nhiều đến mức tôi muốn nôn. Thẩm Phương bỗng nói: "Em về bằng cách nào? Cho em quá giang một đoạn nhé?" Tôi vội nói: "Thôi ạ, thôi ạ, em còn hẹn bạn đến khu phố Tàu ăn buffet." Chị đáp lời: "Vậy càng hay, chị và bạn cũng đến đó ăn, em đi cùng bọn chị là được." Lời này của chị đã thuyết phục được tôi, tôi chỉ đành nói: "Cảm ơn ạ."
Tôi nghĩ, bạn của chị, hẳn là Wilson? Nhân cơ hội làm quen một chút cũng được.
Chính xác như những gì tôi đoán. Ra khỏi tòa nhà công ty, tôi nhìn thấy chiếc xe "bóng cứt" màu bạc đỗ chồm hổm ở đó. Chủ xe vừa nhìn thấy tôi và Thẩm Phương đi tới, liền mở cửa bước ra. Gã không cao, ngoại hình cũng được, là một BBC điển hình, tóc vuốt qua loa, ở giữa còn bị dựng lên một chút. Gã khá là hiền, cười và gật đầu khi nhìn thấy tôi.
Thẩm Phương giới thiệu bằng tiếng Anh, "Wilson", rồi lại nói với gã: "Đây là Thuý Hoa." Tôi và anh bạn này lịch sự nói một tiếng "Ồ". Tôi ngửi thấy trong không trung có mùi khen khét.
Tôi quyết định sau này dù có tiền cũng sẽ không mua chiếc xe này, đặc biệt là loại xe chỉ có một cửa.
Nếu như tôi muốn ngồi hàng ghế phía sau, phải luồn lách từ khe hở từ chỗ ngồi phía trước như một con chó, dù rằng đằng sau vẫn rất rộng rãi.
Tôi không có tâm tư để đánh giá cao chiếc xe hàng hiệu mà tôi hằng ngưỡng mộ này như cách mà tôi chiêm ngưỡng chiếc Bentley, không có tâm trạng để nhớ từng chi tiết rồi về bàn tán với bạn trai. Bởi vì, tôi vừa ngồi vững, Thẩm Phương liền ngồi vào hàng ghế trước phía bên tay trái hàng, sau đó chị làm vài hành động ngọt ngào với gã bắc sĩ kia ngay trước mắt tôi, "b" một tiếng, khiến đôi tai tôi ù đi, tôi cố gắng lắc đầu, xua đi cảnh tượng đó, Thẩm Phương quay lại cười với tôi: "Dây an toàn".... Xe nổ máy.
Đường tắc như điên. Tôi thầm nghĩ, con mẹ nó nếu như tôi đi tàu điện ngầm thì giờ này đã đến rồi. Thế mà, còn ngồi đây làm bóng đèn sáng cả nghìn kW.
Thẩm Phương và Wilson thỉnh thoảng thì thầm với nhau, tôi nghe bọn họ nói toàn là tiếng Anh, cũng cố gắng nghe đến phát mệt. Thật ra họ cũng không nói gì nhiều, chỉ là Wilson hỏi Thẩm Phương những chủ đề tào lao vớ vẩn như có mệt không, có đói không, lát nữa sẽ ăn những gì. Cũng được coi là những lời ngọt ngào, không nhìn thấy đằng sau có vị Phật Tổ đang ngồi lù lù ở đây sao? Nhẫn nhịn đi chứ! Không biết gã ta có cảm thấy có làn sóng nóng đang cuộn ở phía sau hay không, liệu tôi có nên giảm công suất xuống không. Làm người cũng phải biết khoan dung chứ.
Nhưng, dù gã này ngoài miệng không nói gì, nhưng tay chân lại không yên. Gã nhân vô số cơ hội khi chuyển số hoặc dừng xe mà đặt tay sang bên Thẩm Phương, hình như hai người còn nắm tay. Làm tôi nhìn cứ phải gọi là chua chát. Anh bạn à, anh tập trung lái xe đi có được không, sao không chú ý an toàn giao thông gì cả. Thẩm Phương cũng vậy, chị để mặc hắn nắm, lại còn cười toe toét. Chị có nghĩ rằng chị đang dung túng cho việc hình thành nên một sát thủ đường phố không?!
Tôi sôi máu quay đầu nhìn ra ngoài của sổ. Nhưng hình ảnh cánh tay trái ấy của Wilson cứ lắc lư trong dư ảnh của tôi. Người đâu, mang cả thanh Y Thiên Kiếm đến đây.
Tôi dùng trí tưởng tượng chặt gãy cánh tay trái của Wilson bằng cả cây Độc Cô Cửu Kiếm, mỗi nhát chém là 18 chiêu khác nhau, qua vài lần như thế, xe đã đến nơi. Wilson lái thẳng vào hầm xe. Tôi lại chui ra từ ghế sau như một con chó, tôi nhìn cánh tay trái của gã, tự hỏi liệu nó có bị liệt ở đâu hay không mà cứ luôn nắm chặt tay phải của Thẩm Phương như vậy. Mười ngón đan xen, làm ta ghét ghen (nghe thuận mồm đó chứ).
Thẩm Phương có vẻ hơi ngượng ngùng khi chị thấy tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đó. Tôi nghĩ, chị đừng giả vờ nữa, đâu phải gái mới lớn 28 tuổi đâu, hôn cũng đã hôn rồi. Hình như chị không nhìn thấy dáng vẻ mệt bở hơi tai của tôi khi vừa luyện xong kiếm pháp ban nãy, chị hỏi: "Muốn đi ăn cùng không?" Wilson cũng nói: "Đúng vậy, đi cùng nhau luôn." Bày đặt. Là người Trung Quốc với nhau mà bày đặt nói tiếng Anh làm gì. Nhưng, tôi vẫn cảm ơn lời mời một cách thật lịch sự, sau đó uyển chuyển từ chối. Bọn họ cũng không tiếp tục mời (vốn dĩ chính là không có thành ý).
Tôi đi cùng họ một đoạn, tại một cái chòi, tôi noi: "Bạn em đợi em ở đây, em đi hướng này."
Bọn họ mỉm cười và nói với tôi: "Gặp lại sau." Thẩm Phương nhìn có vẻ rất ngọt ngào, chị vẫy tay chào tạm biệt tôi một cách đáng yêu. Mẹ ơi, chị vẫy, tôi cũng vẫy, tôi bày ra bộ dạng kinh điển của một vị lãnh tụ vĩ đại tiếp đón các chiến sĩ, các đồng chí đã vất vả rồi.
Thấy Thẩm Phương bị gã đó dắt đi, tôi cứng ngắc quay người rời đi. Thậm chí, khói thuốc, cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Tôi đứng trên tàu điện ngầm, trong tâm trí vẫn quẩn quanh bởi khuôn mặt tươi cười của Thẩm Phương, tất nhiên, bức nền đằng sau luôn xuất hiện kiểu tóc Mohican của gã bác sĩ. Người tôi rung lắc theo chiếc tàu điện ngầm. Một lúc sau, chiếc điện thoại rung lên. Tôi lấy ra xem, là Thẩm Phương. Tôi đắn đo vài ba lần, quả thật là nghĩ đúng ba lần, nhận máy. Trong điện thoại, Thẩm Phương nói: "Em đang ở đâu thế, chị quên nói với em một chuyện."
Tôi vui sướng nói: "Vừa gặp bạn em, đang định đi ăn."
Nhưng mà, tôi phát hiện ra vận may của tôi đã cạn, vừa dứt lời, bên đó, mẹ kiếp, bắt đầu tiết mục thông báo phát thanh! Tôi điên cuồng muốn trang bị gói thuốc nổ chạy đến đánh bom tổng cục kinh doanh viễn thông có tên "Ngã Đả Phong". Ngươi nói xem người làm nghề kinh doanh tốn tiền thế này làm gì? Sóng trên tàu điện ngầm tốt như vậy để làm gì? Sao sóng ở đây không yếu hơn chút, ngắt vài đường dây, kiếm nhiều tiền hơn?
Thẩm Phương, im lặng qua điện thoại một lúc, nói: "Chị quên nói với em, sáng mai em có thể tới công ty một chuyến được không, có chút chuyện. Đem theo hộ chiếu và sơ yếu lý lịch của em."
Sau khi cúp điện thoại, tôi tự an ủi mình, tôi vừa gặp bạn, chúng tôi định không chen chúc ăn ở khu phố Tàu nữa, chúng tôi đổi chỗ khác, đang chuẩn bị đi ăn. Cũng có thể hiểu là đang trên đường đi ăn mà, đúng không? Khá dễ hiểu mà.
Thế là, thở phào nhẹ nhõm. Lại nghĩ, chị bảo tôi mang theo hộ chiếu và sơ yếu lý lịch làm gì? Hay là chị không cần tôi nữa, muốn mau chóng muốn giới thiệu tôi với chỗ khác đúng không?
Nếu là như vậy thật thì... thôi thì cũng được...
Sáng hôm sau, khi tôi đến công ty đã gần 11 giờ. Thẩm Phương bảo tôi đến vào buổi sáng, nhưng không nói mấy giờ. Tôi không muốn đến sớm quá, kẻo chị Lisa nhân cơ hội lười biếng mà lợi dụng tôi, nói gì thì nói, mọi người đều có mức lương như nhau, dựa vào cái gì mà tôi phải làm việc của chị? Hơn nữa, em cũng không lạ gì hiệu quả công việc của chị, tôi đã sớm biết mình bị thiệt.
Cửa văn phòng của Thẩm Phương đang đóng, nhưng, qua cửa sổ tôi nhìn thấy bên trong có người. Thẩm Phương đang nói gì đó với hai người Tây, một nam một nữ, nhìn bóng lưng họ, có vẻ tôi chưa từng gặp qua. Tôi đặt túi xuống, tán dóc vài câu với chị Lisa, sau đó bị chú Peter gọi qua xem giúp vài bức thư. Tôi dịch thư một lúc thì chú lắc đầu, nói nghe không hiểu, sau đó lại gọi chị Lisa tới, bảo tôi thay chị Lisa làm bảng biểu. Tôi có hơi không vui, vừa rồi chú cũng không trả tiền tôi sao? Nhưng, thôi vậy, người ta là sếp mà.
Tôi gõ vài trang tài liệu vào máy, chợt thấy cửa văn phòng Thẩm Phương mở ra, chị đi ra cùng một người đàn ông ngoại quốc, tiễn đến cửa lại nói thêm vài câu. Người đàn ông đó nói lời tạm biệt. Khi Thẩm Phương bước tới trước bàn làm việc của tôi, chị vẫy tay với tôi "Minh, mang theo đồ của em tới đây một lát."
Tôi lấy hộ chiếu và cặp hồ sơ nhựa trong túi ra, đi theo Thẩm Phương vào văn phòng của chị. Tôi nhìn thấy một người phụ nữ tóc ngắn đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn. Tóc cô chỉnh chu không một cọng nào lệch hướng, mặc một bộ vest lịch sự, bắt chéo chân, nhưng chân lại hướng xuống một cách rất quy củ. Dưới chân ghế là một chiếc túi LV. Cô gái tóc ngắn không đứng dậy khi nghe thấy tiếng tôi vào, mà chỉ quay mặt lại khẽ gật đầu với tôi. Thẩm Phương đợi tôi vào, rồi tiện tay đóng cửa lại, nói với cô gái đó: "Green, đây là Miss J mà em từng nhắc tới, chị có thể gọi cô bé là Thuý Hoa." Sau đó chị nói với tôi: "Minh đây là luật sư A." Người phụ nữ đó xoay ghế lại, ngồi đó và chìa tay ra với tôi: "Rất vui được gặp em, Thuý Hoa, em có thể gọi chị là Green." Nụ cười của cô ấy thân thiện hơn lớp trang điểm của những người bản địa rất nhiều, những nếp nhăn không khỏi giấu đi khi cô ấy cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất đôn hậu tử tế. Tôi chú ý đến hai chiếc bông tai hình tròn màu trắng trên tai cô ấy, không rõ chúng được làm bằng chất liệu gì. Tôi cũng giơ tay ra, nhẹ nhàng bắt lấy những ngón tay cô ấy: "Em rất vui khi được gặp chị."
Thẩm Phương quay về chỗ ngồi, ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Sau đó nói với tôi: "Minh, em đưa Green xem hộ chiếu và sơ yếu lý lịch nhé?"
Tôi đưa những thứ đó cho Green, cô ấy nhận lấy và ngó qua một lượt, cười khách sáo, nói: "Một trường đại học rất tốt." Tôi vội cười đáp lại cảm ơn. Tôi hoang mang, không rõ Thẩm Phương định làm gì, tôi liều lĩnh nhìn chị, hi vọng nhận được một dấu hiệu nào đó. Chị thấy vậy, cũng chỉ khẽ cười lại với tôi, hơi nhướn mày một chút.