"Ặc, chị mà cũng.... khụ, thật hết cách...." Tôi xấu hổ chết mất.
Chị thấy tôi lúng túng muốn vò đầu bứt tai, như thể đã nắm thóp được tôi vậy: "Đã nói không được giận đó nha." Tôi hận không thể chui xuống bàn mà trốn.
Tôi không biết làm sao cả, cũng có chút không chịu thua: "Đây là câu hỏi khó tầm cỡ thế giới, nhưng cũng không thành vấn đề, em là sao thì chính là thế đó, điều đó không cản trở việc em kiếm bạn trai. Em nói chị biết, chị đừng không tin, người yêu em đẹp trai lắm."
"Hả?" Biểu cảm chị như khó mà tin được, chị nhìn tôi cười.
"Để em cho chị xem." Bởi vì chị đã tấn công đúng điểm chết của tôi, tôi không thể không khoe khoang một chút. Tôi ra khỏi chăn bông, mở ngăn bàn và lấy ra một tấm ảnh mà chúng tôi đã chụp ở Bắc Hải vào mùa hè năm tôi đi: "Nhìn xem, đẹp trai nhỉ."
Thẩm Phương không cười nữa, chị đón lấy tấm ảnh, chăm chú nhìn thật lâu, và nói với giọng điệu khen ngợi: "Ừ, bạn trai em thật tuấn tú."
Thấy bạn trai tôi trong mắt chị cũng được công nhận như thế, trong lòng tôi cũng vui như bản thân được khen vậy, lập tức quên sạch ý cười chế nhạo của chị.
"Em nói mà." Tôi cực kỳ hãnh diện.
Chị lại nhìn một lúc lâu: "Chị phát hiện em và bạn trai cũng có tướng phu thê."
"Thật sao? Ừ, cũng có thể, chắc do ở cùng nhau đã lâu."
"Bọn em yêu được bao lâu rồi?"
"Hmmm, 8 năm kháng chiến."
"Thật sao?! Vậy, vậy em bao nhiêu tuổi đã...?" Chị kinh ngạc: "Không ngờ em lại yêu sớm?!"
Tôi cướp lại tấm ảnh, kiêu căng đáp: "Thì sao?! Nên là, điều này không có liên quan tới ba cái chuyện đó cả, quan trọng là sức hút, hiểu chưa?"
"Ừm, có vẻ như sức hút của em không phải dạng vừa."
"Cũng tàm tạm thôi." Tôi chém gió đến nỗi mái nhà suýt giật bay nóc: "Đại khái là những anh chàng đẹp trai đều chết mê chết mệt em, chết hết!" Tôi làm ra cử chỉ chặt đầu.
"Nên là, có án mạng liên luỵ, phải trốn tới nước Anh?"
......
Chúng tôi cứ trêu nhau như vậy cả tối.
Một lúc lâu sau, tôi muốn ngồi dậy: "Chị phải về thôi, thật sự muộn lắm rồi."
"Tối nay chị không về, phải trông chừng em, tránh việc em chạy ra ngoài giết người."
"Không phải, em nói thật đấy, muộn lắm rồi." Tôi bắt đầu nghiêm túc.
Thẩm Phương thấy tôi không đùa nữa, trong giây lát, chị lấy lại được sự uy nghiêm của mình: "Chị cũng không đùa, nhất định phải có người trông em buổi tối."
Lúc đó tôi mới hiểu ra lý do tại sao chị chưa đi, trong lòng có chút cảm động. Tuy nhiên, tôi không thích tuỳ tiện để một người lạ đến nhà mình ở qua đêm. Khi đó, vị trí của Thẩm Phương trong lòng tôi vẫn là một người xa lạ. Hơn nữa, chị ấy làm gì có chỗ ngủ?
"Chị đừng như vậy, em không sao, hơn nữa, trong nhà còn có Lão Đinh mà, chị về đi." Tôi nói với biểu cảm nghiêm túc, nghĩ một lát, bổ sung: "Hơn nữa, có người bên cạnh em cũng không ngủ được."
Thẩm Phương nghe tôi nói thế, chị như muốn nói gì đó, nhưng chỉ động đậy đôi môi, ngập ngừng thật lâu: "Vậy cũng được, hmm, chị cho em số điện thoại, có gì cứ gọi cho chị."
Chị cầm bút lên, tìm một tờ giấy trên bàn: "Viết vào đây có được không?"
Ban đầu chị viết số 02, nhưng lại gạch đi, viết 07......
Cảm xúc vốn đã hạnh phúc trong lòng tôi lại chùng xuống, không biết có phải do tôi nhạy cảm quá không. 02 là điện thoại cố định ở Luân Đôn, 07 là điện thoại ở Anh. Cũng đúng, sau tất cả, chúng tôi vẫn là người xa lạ, tôi nghĩ.
Chị đi rồi, trong phòng chỉ còn sót lại mùi hương nhàn nhạt của chị.
Tôi quay về phòng, đóng cửa. Ngồi trước bàn nhìn tờ giấy, ngây ngốc thật lâu thật lâu.
Tôi đứng dậy, chui vào trong chăn, tắt đèn, bắt đầu gọi điện về nhà.
Gọi cho mẹ trước, tôi không nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra với tôi, nhưng tôi kể với mẹ rằng tôi tình cờ gặp được một người phụ nữ rất giàu có, cô ấy làm kinh doanh, và có vẻ như cô ấy rất tốt bụng, đối xử rất tốt với tôi. Mẹ tôi nói, vậy cần phải đối xử tốt với người ta, phải cư xử đúng mực, mẹ còn nói, cũng cần phải giữ ý, dừng lại một lúc, mẹ nói tiếp, đừng học cái xấu của người ta.
Tôi lại gọi cho bạn trai. Trước tiên là kể lể khóc lóc về vết thương của tôi, sau đó, mặc cho cái miệng bị sưng tấy, tôi kể lại mọi chuyện như một diễn viên lành nghề, rằng tôi đã đánh nhau với tên da đen ra sao, tôi ra chiêu như thế nào, tên đó tiếp chiêu kiểu gì, và các vệ sĩ của Thẩm Phương ngầu ra sao, đương nhiên, tôi không quên khoe khoang về chiếc Bentley cực kỳ cực kỳ đỉnh đó, v.v... Bạn trai tôi vừa mới thức dậy đã bị bất thình thình kéo đi xem một bộ phim bom tấn Hollywood, đầu tiên anh ấy than khóc cho vết thương của tôi, sau đó bị cuốn vào vòng xoáy của cốt truyện ly kỳ, đợi tôi kể xong, anh ấy im lặng thật lâu không nói gì, tôi hét lên một tiếng "Này" với ống nghe, lúc này anh ấy mới hoàn hồn, nói: "Em yêu, tất cả những gì em nói là sự thật, hay là em bịa ra đấy?"
Cúp máy, nhưng tôi không muốn ngủ. Tôi đứng dậy ra khỏi giường và đi đến cửa sổ. Những cánh cửa chớp đóng lại đã mở ra những khoảng trống cho tôi. Tôi nhìn lên, qua những mái nhà chồng chéo mờ ảo trong đêm. Đêm đó, lạnh như nước, đặc như mực.
Đó, là phương Đông. Trong tưởng tượng, nếu tầm mắt tôi có thể xuyên qua màn đêm, liệu tôi có thể nhìn thấy sáng sớm mùa đông quen thuộc nơi quê nhà tôi không. Que cay, sữa đậu nành, bánh xèo cuộn hoa quả, trong màn sương trắng xóa, tôi đang đi qua con hẻm với chiếc cặp sách trên lưng, bên tai là tiếng chào hỏi của những người đi bộ buổi sáng, những câu rao bán của những người bán hàng rong, sau lưng tôi là ánh mắt của mẹ; mà cuối con đường là bóng hình mảnh mai và quen thuộc, trên khuôn mặt trẻ trung và anh tú ấy đang nở một nụ cười ngọt ngào hướng về phía tôi.
Có một bài hát dường như đang vang vảng bên tai tôi, cô ấy hát thế này:
So tired of the straight line
And everywhere you turn
There's vultures and thieves at your back
The storm keeps on twisting
Keep on building the lies
That you make up for all that you lack
It don't make no difference
Escaping one last time
It's easier to believe
In this sweet madness
Oh this glorious sadness
That brings me to my knees
In the arms of the angel
Fly away from here
From this dark cold hotel room
And the endlessness that you fear
You are pulled from the wreckage
Of your silent reverie
You're in the arms of the angel
May you find some comfort here
You're in the arms of the angel
May you find some comfort here
Tôi cứ đứng bên cửa sổ như thế này cho đến khi dần dần cảm thấy lạnh, trước mắt tôi lại co rút lại, tôi quay trở lại chiếc chăn bông đã dần nguội lạnh, cầm lấy điện thoại trên tay rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Dần dần, các tia sáng tràn qua khe cửa lá sách càng lúc càng sáng dần lên. Tôi nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng đánh răng rửa mặt của Lão Đinh. Còn tôi vẫn nằm bẹp dí trên giường đó tập, như không muốn rời khỏi chiếc giường êm ái và ấm áp một chút nào. Nhưng, nếu không đi làm, tôi thậm chí còn không có tư cách được nằm trên cái giường này.
Khó khăn lắm mới bật dậy được, trải qua một đêm, có vẻ như vết thương trên miệng không còn đau nhức như trước nữa. Nhìn vào chiếc gương nho nhỏ, thấy vết tích nâu sậm in dưới chiếc băng dán nửa trong suốt.
Rửa mặt đánh răng, mở tiệm, không có ai gọi điện đến cả. Trời đổ cơn mưa, có lẽ hôm nay không nhiều khách lắm.
Thế là, tôi nói với Lão Đinh, tôi sẽ lên lầu ngủ tiếp một giấc, nếu như có ai đến, chú hãy gọi điện bảo cháu xuống.
Căn phòng vẫn bừa bộn y như lúc tối qua tôi về, trên tờ giấy trên bàn lưu lại những chữ cái xinh đẹp. Tôi cầm tờ giấy lên và hôn nhẹ lên đó, dường như trên mặt giấy vẫn còn sót lại mùi hương của chị. Trong lòng tôi tự mỉa mai hành động ngu ngốc của mình. Nhìn lại căn phòng, không có tâm trạng đâu mà dọn dẹp, lại cắm đầu đi thẳng đến giường ngủ.
Ngủ chưa được bao lâu, lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa: "Thuý Hoa, dậy chưa? Có bạn đến tìm cháu."
Tôi bật dậy và lăn ra khỏi giường, tôi có thể đoán được đó là ai. Vừa trùm lên người chiếc hoodie, vừa dọn dẹp nhà cửa trong cơn hoảng loạn, vừa trả lời: "À, chờ một chút, ra ngay đây!"
Tôi mở cửa, mặt đối mặt với nụ cười nho nhã ấy: "Em chưa dậy à?"
Tôi có hơi ngại: "Ban đầu em dật rồi, nhưng không có việc gì làm, lại lên đây nghỉ ngơi."
Tôi mời chị vào phòng, sau lưng còn có Danny, Danny cầm trên tay hai cái túi lớn, cái bên trái là túi đóng gói mua trong siêu thị, hóa ra là mua cho tôi đồ ăn ngon. Lòng tôi bỗng chốc hạnh phúc. Còn bên tay phải là một hộp các-tông khổng lồ, Danny bị che khuất nên tôi không thể nhìn rõ, lẽ nào là một cái hộp chất đầy bảng Anh?
Danny đặt cái hộp xuống rồi xuống lầu luôn. Thẩm Phương vẫn như vậy, chị đứng giữa phòng tôi, nhìn tôi cười, cũng không ngồi xuống. Cuối cùng, chị mở lời: "Hôm nay em thấy thế nào?"
"Đỡ hơn nhiều rồi, vốn dĩ cũng chỉ xước mẻ chút da thôi mà."
"Có thể cho chị xem không?" Chị hỏi, không đợi tôi trả lời đã bước đến gần, đưa tay ra nhẹ nhàng quay mặt tôi qua một chút, vẫn là những đầu ngón tay hơi lạnh đó, vẫn là mùi hương dễ chịu đó, nhưng lại không giống tối qua. Hôm đó chị mặc có chút trịnh trọng, chiếc áo khoác nỉ màu đen chị mặc nhìn có vẻ vừa phẳng phiu vừa mềm mại, tôi nhân lúc cận kề bên chị sờ thử một chút, thấy trơn trơn. Tôi nhìn chiếc túi xách dưới vai chị, là chiếc túi mà tôi dịch là "túi khoá nhỏ".
Con người tôi chính là như vậy, rất lạc hậu, nếu như không phải vì xuất ngoại, có lẽ đến giờ tôi vẫn mù tịt về các nhãn hiệu. Nhưng ở nước ngoài chỉ thấy toàn tiếng Tây, tôi cũng chỉ biết mấy chữ tiếng Tây ấy, không biết các hãng dịch sang chữ tiếng Trung là gì.
Vì trên chiếc túi Chloe có một ổ khoá to nên được người ta gọi là "túi khóa lớn", nhưng hãng này, có kiểu cách điển hình là cả bốn phía đều có chiếc ổ khoá nhỏ, vì vậy tôi tự đặt tên cho nó là "túi khóa nhỏ". Mãi cho đến khi trở lại Thượng Hải làm việc và nói chuyện với các chị trong công ty về "túi khóa nhỏ", tôi bị một nhóm người phản đối mạnh mẽ, nói: "Gọi là Ài Mả Sư (Hermes) cơ mà?"
Nhưng Thẩm Phương khá là chấp nhận cách dịch thành "túi khoá nhỏ" của tôi, chị dở khóc dở cười nhìn tôi: "Sao em lại biết đặt tên như vậy." Sau đó chị cười bất lực: "Nhưng cũng rất chuẩn xác" Sau này, chị cũng cùng tôi gọi tên nhãn hiệu đó là "túi khoá nhỏ", thường nói với tôi qua điện thoại rằng: "Em nói xem, hôm nay chị đeo chiếc vòng cổ em tặng chị, phối với khăn quàng cổ "túi khoá nhỏ" màu nào thì hợp? Màu vàng hay là xanh lam? À, chị còn có màu hồng phấn nữa."
- ------------
Lời editor: Nghĩ lại, có vẻ nên gắn thêm hastag #Bisexual....